Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

em nhớ anh lắm - người bạn người tình người thương của em
những khi nắm tay và làm tình, em chỉ muốn anh nuốt chửng em trọn vẹn.

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

em viết ít, em hầu như chẳng biết nữa.
vì khác với những cành rễ buồn rầu, cứ mọc ra từ cuống họng từ đầu ngón tay tràn ra, trào ra - hạnh phúc thì khác. vì em hạnh phúc, nên em chỉ để yên cho nó ngấm vào em. như những khi anh yêu em bằng những tia nắng mặt trời nhỏ giọt đến bất diệt, thấm đẫm, rồi tan dần vào một tâm hồn không tì vết.

hầu hết thời gian, anh không thể yêu em. anh không thể yêu em bằng thể xác. bằng một từ đồng nghĩa gần nhất, một lời giải nghĩa gần nhất cho yêu đương. thế nên anh cũng buồn.

anh mải buồn rồi anh quên mất người tình hay buồn của anh.
người tình được nuôi nấng trong một bào thai giàn giụa nước mắt, ngấm dần vào những tế bào da. rồi em sinh ra. dù những tế bào da có chết đi, tan đi, bay đi, nhưng một lớp mỏng tang như vô hình chiếc khăn choàng nước mắt vẫn là của em.
nhưng nó mỏng quá -
còn nhiều khi anh mãi buồn nên anh không nhận ra.

còn nữa,
em vẫn luôn cảm ơn anh.
vì mang cho em tìm lại, mà không, tìm đến được những xúc cảm da thịt, những xúc cảm đàn bà mà em vẫn cho là trần tục.
vì mang cho em những ghen tuông đầu tiên, một sự ham muốn hoàn toàn sở hữu xác thịt lẫn tâm hồn đầu tiên.
em biết ơn anh vì mang lại cho chính em một sự tầm thường cân bằng siêu thoát.

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

sometimes, im so tired that all i want to do is walk away
hoping for one day you will realize how much you were loved.

Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

bức thư không bao giờ gửi cho điều đáng sợ nhất, khó nói nhất

tại sao anh lại làm thế?
anh lại xuất hiện, đột ngột như anh biến mất. và câu đầu tiên anh nói với em, sau một quãng thời gian thật dài, như tan đi trong không khí là; i know you remember me.
dĩ nhiên là em biết anh biết. em có quên cái gì đâu.
anh luôn là điều em sợ hãi, một nỗi sợ hãi lớn lao. vì chính em cũng biết, với bất kỳ một người nào mang trong mình nữa gien nghệ sỹ, anh sẽ là một người tình hoàn hảo. anh mang đến những tột cùng của cảm xúc, mà hầu hết là tiêu cực như một tia cảm hứng bất tận, chiếu lên tâm hồn từ đau buồn này đến đau buồn khác.kể cả không phải là tình yêu và chỉ là một sự ngưỡng mộ vô cùng đi nữa. em biết rõ điều ấy hơn ai hết.
và tất nhiên em vẫn nhớ là anh thích mèo, rằng cuộc đời anh là những vệt màu dài, những ống thủy tinh lấm chấm sao như vô tận, những làn khói đặc loãng đan vào nhau. anh nhớ câu chuyện em viết về anh và những tháng ngày vỡ tan như nắm kính vỡ chiếc đèn pha lê không.

bây giờ anh vẫn thế. anh vẫn hứa hẹn với em những điều không thể, y như con người anh. em biết rằng trên đời này với em không ai có sức thuyết phục bằng anh, vì anh luôn nói những điều em cảm thấy mà không dám nói với ai. anh nói rằng anh lạc lõng ở cái nơi này, ở cái thời này, kiếp sống này. rằng đôi khi nhịp tâm hồn thật chậm, đôi lúc thât nhanh, và có lúc mờ mịt lắm. mờ đến mức chỉ cần nhòe thêm một chút nữa, thì anh cũng sẽ tan biến đi theo cái sự mờ mịt mông lung ấy, chẳng còn có không gian và thời gian nào nữa. em có bao giờ nghĩ rằng có ai khác trên đời biết được những suy nghĩ ấy của minh không.

điều em sợ nhất là anh lại như thế, moi móc từng mảnh hồn giấu kín của em, nắm trong tay mình và để cho em chờ đợi những gì không bao giờ xảy ra. em vẫn mang trong mình cái ngưỡng mộ lớn lao cho anh như một người em sẽ luôn phải ngước lên mà nhìn, một trạng thái vô thực mà em không bao giờ đuổi kịp. và anh biết không, anh chưa bao giờ nói yêu em. em đã nói rằng thích em vô số lần, rằng anh yêu thân thể em, làn da em, rằng em là một người đặc biệt lạ kỳ, rằng anh muốn âu yếm em nhưng chưa bao giờ yêu em. vì anh không yêu ai cả. anh chỉ ban phát cho người anh gần gũi hai vốc tay tràn đầy dục vọng. và em cũng biết rõ rằng, đấy là những hoan lạc vô cùng. nhưng anh không yêu em, còn em chỉ thích làm tình như ngập trong yêu đương thôi.

em chẳng dám nói với anh, nhưng em đang yêu người khác rồi. một sự ràng buộc hoàn toàn tự nguyện, anh hiểu không? em biết rằng em sẽ chẳng thế sáng tác. nhưng em đang hạnh phúc. phải, em yêu đấy. em có một người tình yêu em và em yêu hơn bất cứ ngôn từ nào hiện diện trời đời. một người sẽ luôn nói yêu em khi âu yếm, gần gũi, điều anh không bao giờ làm được. một người mà cho em cảm thấy được sự khó tả của cái hôn đầu tiên nhiều hơn một lần, của va chạm gần gũi đầu tiên nhiều hơn một lần. em biết anh đang làm những gì em từng làm, đánh đổi nhưng rủi ro đau đớn bằng cô đơn, rất rất nhiều cô đơn. nguồn cảm hứng bất tận duy nhất của em. em không biết đến khi nào em sẽ thèm khát cái cô đơn buồn tưởng anh từng cho em để sáng tác, nhưng không phải bây giờ. không phải trong một thời gian nữa. vì lần đầu tiên, em được hạnh phúc như thế này. em được thỏa sức yêu một người nhiều như thế này.

Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2010

em yêu anh bằng ngày, bằng đêm,
bằng những mảng trôi không rõ là mờ sương hay mịt tối
trong những gói cô đơn thân xác em len lỏi
nơi em vẫn một mình hay nơi em vẫn có anh.

trước kia em chỉ yêu anh bằng sầu muộn thôi,
một sầu muộn rất dài, những buồn đau khó thở
nhưng hoan lạc yêu đương, một thú vui muôn thuở
cứ chầm chậm thôi, xâm chiếm lấy em.

bằng quay cuồng hương, hay mờ nhạt sắc
em rũ ngón tay mình buông thõng như cây mất thời gian
thân thể cứ ngân lên như cầm cũi những miên man
tự do khép mở, rung lên những cầm tù muôn thở.

nhạc lý em cứ trầm nhưng dồn dập
rung lên những tiếng như vẫn chẳng bao giờ
những khát khao tình vang thành tiếng lung linh
cứ thẳm mãi chói chang những gì như yên lặng.

Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

ga giường đẹp nhất là ga giường nhàu nhĩ.
quần áo đẹp nhất là khi nó vung vãi dưới sàn.

vì một, hai hoặc một số nhất định lý do nào đấy.
người ta lăn trên giường một chục, hai chục lần, một con số bất tận, để cuộn tròn mình lại như cây nem nỗi nhớ.
nhớ cái cảnh tượng người tình nằm trên giường đọc một cuốn thơ từ một vài thế kỷ trước, giọng ấm như hơi trà buồi sáng, chậm rãi vô cùng.
ánh sáng ban ngày nhờ vậy mà đẹp đẽ thôi. nhờ thơ buồn ban sớm, nhờ khói thuốc tình nhân.
trong cái ánh sáng ấy có những khi người tình lặng lẽ tan biến mất sau tam giác cầu vồng, trong hương vani của tách trà chưa kịp uống, cuốn thơ chưa kịp gấp.
người tình như tan đi trong tia sáng mặt trời bất diệt và trong tâm hồn không tì vết. cứ tan biến trong nhau đau đớn nhưng hòan tòan và vĩnh viễn như vậy.

có khi em hôn người tình với yêu đương đầy tràn để khi người tình quay đi, em lại quay trở về với một câu chuyện thân mật quá mức với một người quá lạ. em chẳng thế nói có, những em chẳng khuyên người ta đừng để làm sao lại có khả năng yêu em, tìm tòi khám phá em. cái đấy là một sự ích kỷ vô cùng đàn bà mà chắc chỉ có những đàn bà khác mới hiểu. Dù sao em cũng quá mệt để tỏ ra đáng yêu với những người khác, nếu em không quý họ, thì họ sẽ tiếp tục hiểu sai hòan tòan, còn nếu không, em sẽ chỉ cho họ thấy em rất buồn, em buồn, và tóm tắt con người em chỉ thế thôi. em còn quá trẻ để quá mệt, nhưng em không đủ sức để giải thích cho ai điều gì. tại sao em buồn là việc của những người khác. em chỉ thấy rằng 'thương' là một cử chỉ rất thơ, và rất đẹp khi không đi cùng với 'hại'.

nhiều khi em muốn nói với mọi người rằng, em không yêu cái câu 'cao gầy đẹp trai bí ẩn nhiều xương cổ'. đấy là một nàng thơ hòan hỏan trong mắt em, hoặc nói trắng ra... đấy chỉ là mô tả lại một người trong một thời điểm cuộc đời em thôi. một người có thể nói chuyện với em bằng thơ, bằng câu chữ quá đẹp, và vô thực quá đỗi. một người quá nhiều xương, quá nhiều mảng ký ức rời rạc, quá nhiều chất hóa học, và em đã dành cho không đủ và quá nhiều yêu thương.

em nhớ một mảng ký ức nào đấy đã bò lết vào trong câu chuyện dài 7 ngày đủ đầy và 19 trang dang dở của em. em không nhớ rõ là ở chương nào nữa, nhưng người đàn bà và người tình dắt tay nhau trèo lên mái nhà, làm tình dịu dàng như một bài thơ tráng bạc. như trăng vô tình đánh đổ một ẩu ánh sàng, tràn lên thân thể tình nhân trong đêm lạnh quá. Rồi người tình chết chìm trong yên lặng và trăng. sáng hôm sau là một buổi sáng đẹp nhất, vừa đủ ánh sáng và bài sonnet thứ mười lăm. cái chết đầu tiên trong tách trà ban sớm vừa đủ ngọt.

trong cái sự bất lực ấy, em vẫn tiếp tục lăn. em sẽ chán, em sẽ cảm thấy bị mắc kẹt, bị cầm tù trong cảm xúc, em sẽ tự thấy mình khó thở. nhưng em không muốn một câu tạm biệt trộn lẫn với khinh miệt, hời hợt.em chỉ thích thú với em giác, em có thể chết ngay bây giờ, vì giống như sở thích ngủ khi vui, em muốn chết vào một thời điểm hạnh phúc.


người ta nghĩ trẻ em thì hay khóc về những cái vớ vẩn. nhưng nếu đêm nào cũng khóc trong sự cô đơn trẻ thơ thì sao? từ khi là một đứa trẻ, người ta xem thường nước mắt. một đứa trẻ đã xấu xí, lại hay buồn, thì sẽ sao.

lên lớp 6, em viết thơ tình. có thể em chưa biết yêu, nhưng thơ về nước mắt thì em biết. em biết nó rõ như một công việc nhàm chán mà hàng năm em vẫn đến. hầu hết nó vô vị, nhưng đôi khi thì không. còn một khi nào đấy em bớt khóc, khó khóc, không thể khóc, thì em sợ hãi. tình yêu đã tặng cho em hai mắt khô, một mắt ướt. đấy là điều em căm hận duy nhất trong hậu quả của lần chết trước, một lần chết quá dài.


sau một tổ hợp ký ức buồn quá hỗn độn, em lại học cách yêu. nhưng hình như em vượt qua chính khả năng yêu thương của mình, như một lọ thủy tinh vô tình rót quá đầy ánh sáng;

người tình hôn em cùng nhịp với buồn rầu, còn em dịch thơ cho người tình đọc nhé.

Chiếc giường nơi ta yêu nhau là một thế giới vẫn quay -
có những rừng cây, lâu đài, ánh sáng từ ngọn đuốc, những dốc đứng cheo leo, và biển
nơi ta có thể lặn tìm trai ngọc. Lời của tình nhân
là những khi sao băng, vô tình rơi xuống thành những nụ hôn
trên môi này; thân thể thôi giờ là một vần thơ dịu dàng
cùng với anh, giờ vang lên, một vần ép, những chạm va từ anh
một động từ múa giữa một danh từ.
có những đêm, tôi mơ rằng anh viết cho tôi, chính giường nằm
một trang dưới bàn tay thơ của anh. Những mơ mộng tình,
và kịch có chạm và, có mùi hương, và cả vị.
Nơi giường kia, đẹp nhất, là nơi lữ khách lơ mơ,
vụng về áng văn xuôi của họ. Tình yêu cười nói của tôi,
Tôi xâm chiếm anh trong tàn tro của tâm hồn góa phụ,
khi anh âu yếm tôi trên chiếc giường thứ đó.

Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

i'm not accounting. there's been too many mistakes for me to be accounting.
i'm not virtous. therefore i wouldn't be ignorant either.
i'm not dumb. i was ignorant once so i'm not dumb enough to be ignorant again.
i'd rather file my letter of resignation and walk out with my chin up rather than to be fired again.

Thứ Tư, 21 tháng 4, 2010

i know i've done things too, but i have never once been dishonest. and solely for that reason nobody has the right to doubt me...especially if we were to compare...

"And you say that I hurt you, in a voice like a prayer
Yeah, you say that I've hurt you, and your voice is like a prayer
Yeah, well maybe I hurt you sometimes, but let's contrast and compare
Lift up your shirt, the wound isn't there"

Just thinking about it upsets me so much I want to burst into tears.

Thứ Tư, 7 tháng 4, 2010



em muốn anh cứ yêu em như đứa trẻ cứ gặm nhấm lọai kẹo mình thích nhất, chứ không ồ ạt như sự mất mát gần kề. vì mất mát thì có ai là không biết đâu. và bằng cách cứ chất đầy hiện tại bằng dồn dập yêu thương thì cũng chẳng liên quan gì đến quá khứ cả. tim em chẳng phải là cái ca nước, cứ đổ đầy vào là sự lấp đầy bắt đầu từ đáy, dâng dần lên miệng cốc. bây giờ anh có mang đến cho em bao nhiêu yêu thương thì nó chẳng bao giờ có thể đủ nhiều để tràn về lấp đầy cái mênh mang trống anh đã lấy đi trong em trước đây cả. nhưng em chả thế nói cho anh biết, làm sao em có thể vì cái trống rỗng của mình mà quét đi những mảng hồn của ngườikhác, của người yêu em, của người em yêu.

hơn nữa anh ạ, sự dối trá chưa bao giờ là một vấn đề quá lớn lao hay nhức nhối cả anh ạ. vì sai lầm hay dối trá cũng chỉ mang lại sự đau đớn tức thời, dài hay ngắn tùy thuộc, nhưng đều mờ dần đi. vấn đề là con người ta sau khi bị dối một lần, thì không bao giờ có thể thóat khỏi sự không an tâm và nơm nớp lo sợ cả, chẳng có lòng tin nào là tòan vẹn sau đó cả, mặc dù bất kỳ ai có thể nói khác đi nữa, thì chỉ là sự cố gắng khẳng định với chính mình. nhưng điều này không may lại không liên quan gì đến sự thuyên giảm trong yêu thương cả.

nếu như yêu một người là cho họ cái quyền có thể làm mình đau, thì trong một tình huống đã bị vỡ tan rồi, quyết định yêu lại, tiếp tục, là một sự hy sinh khó mà nói được là ở mức không ích kỷ, bất cần, hay vược mọi hạn mức được đặt ra trong việc tự trọng hay bảo vệ bản thân. Là việc biết rõ ràng tiếng vỡ tan như thế nào, vị vỡ tan đắng thế nào, và mình có thể thấp tới thế nào, mà lại liều mình như chẳng có để cho người khác cái quyền ấy một lần nữa, là một điều quá khó lý giải trong tâm tưởng và cảm xúc. Càng khó giải thích hiện tượng đấy hơn trong quá trình trưởng thành của một con người, biết bảo vệ mình và hiểu rõ sự cần trân trọng những cảm xúc của mình, nhất là khi dễ khi tan vỡ.

trên một phương diện khách quan, có thể gọi là ngu ngốc. Vì người ta nói rằng bị tổn thưởng và vỡ tan lần đầu là vô tình chẳng biết và là lỗi của kẻ làm tổn thương. còn lần thứ hai là do sự bất cẩn của kẻ bị tổn thương.

chả có ai mất bao nhiều công xây những tưởng cao bao bọc, bụi rậm đầy gai quanh mình sau những tan vỡ để chính tay mình đập chúng xuống, máu cứa rách thịt rách da cho thấy những hiện diện của đau thương quá khứ.

còn anh, có bao giờ anh nghĩ sau ngần ấy vượt qua, kết quả của công sức và thời gian mới đủ che lấp nỏi, em làm khóc như một đứa trẻ sau ngần ấy tháng ngày tránh mặt anh. vì tình yêu tuột đi không mong muốn là một tình yêu được cố gắng gác lại và lãng quên với sự giúp đỡ của thời gian. còn anh lại không cho phép điều đấy xảy ra vào khi em bắt đầu không còn nghĩ về nó nữa.

em chẳng biết phải than phiền gì. vì em yêu anh cứ nhiều như thế nên em chịu. vì em không thể nhắc nhở nổi mình để nén dồn cảm xúc nên em phải chịu. em gồng mình để yêu anh vì em biết anh cũng làm như thế vì em. anh thử nghĩ xem, anh nói rằng tình yêu không phải buôn bán, không phải cứ cho đi là mong nhận lại gì. anh nghĩ em có hiểu quá rõ điều đó không? sau cái lần điên lọan định thả rơi em lần nữa vì sự làm em đau thì anh còn thêm lần nào nghĩ thêm không? vì anh nghĩ em còn có thể mang trong mình nhiều đau thương hơn cái hành trình em đã đi qua, lết qua cô đọng lại dẫn em đến những câu chữ này không? vì em đã trót phá hết tường rào bụi dậm cho anh rồi, anh lại thả em ở đấy tơ hơ với vết thương hở thì em biết nhìn về đâu, xây lại từ đâu.

có biết bao nhiêu điều em nghĩ mà chẳng dám nói với anh. tại sao anh lại kéo em về tái diễn quá khứ và để em yêu anh khi anh chẳng bao giờ ở đây, cứ chống vánh như mỗi lần anh xuất hiện? tại sao anh lại để em yêu anh trong ngắn ngủ của thời gian và rộng dài của khỏang cách? tại sao em lại nên gặp lại anh sau khi anh đi nốt lần này nữa? em cứ chỉ mong rằng một lần này thôi em được yêu anh trọn vẹn, xứng đáng, và đủ đầy, như sự bắt đầu lại và khép lại một cuốn sách mà hầu hết được viết lên bằng nhớ thương và đau khổ. em biết em sẽ nhớ anh nhiều vô hạn sau khi lật trang cuối cùng nhưng em chỉ muốn một lần thôi, yêu anh trọn vẹn và thật sự, như là tình nhân khép lại nét vẽ cuối cùng của hình tròn yêu đương rồi nhấc bút. em chỉ muốn được yêu anh như thế rồi quay đi, không bao giờ nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa, và kết thúc với một sự ra đi tầm thường như bao kẻ yêu nhau, có đầu, có giữa, có kết. vì em chưa một lần có thể yêu anh trong giản đơn và một sự tầm thường em thường khinh ghét chợt mang một tính cao sang khó nhọc xa vời.

em muốn anh biết rằng em chỉ muốn yêu anh trọng vẹn để rồi đóng khung tình yêu đấy như sự hiện diện cuối cùng và duy nhất giữa anh và em, không có sự kéo dài đau thương nào nữa.

thế nên bằng nên tảng là đau thương hay không an tâm, thì hãy cứ để em yêu anh như thế cho đến khi nhấc bút.


"Có ai đã nói rằng, tôi không cần cho anh ấy.
Họ thì thầm với nhau rằng, anh ấy sẽ bỏ rơi tôi.
Khi lòng tôi buồn bã, nhưng vẫn đó mùa cây trổ lá.
Những chạm va, từ lâu người vẫn vô tình với nhau.

Chỉ có tôi hiểu, vòng tay ấm áp mỗi khi anh ôm siết tôi.
Chỉ có tôi hiểu, tình yêu mà anh vì tôi đắp xây.
Những ngày nắng hạ mưa đông.
Tìm tôi anh đến bên tôi.
Những sẻ chia buồn vui, những gì tôi cần anh.

Có ai đã nói rằng, tôi không cần cho anh ấy.
Họ ngồi về phía chân trời, nhưng gió cứ thoảng qua tôi.
Ôi mùa đông lạnh giá, ai cũng thấy mình như mất mát.
Vô tình thôi, từ lâu người vẫn vô tình với nhau.

Để mãi tôi hiểu, lời anh vẫn nói với tôi qua đôi mắt nâu.
Để mãi tôi hiểu, vì sao từng canh giờ tôi nhớ anh.
Những lời gió ngàn phía xa, trả theo gió cuốn lên trời.
Tôi gọi anh niềm tin, sẽ chẳng chia niềm tin.

Chỉ thế thôi, tôi tin anh ấy, vì tất cả tình yêu nơi anh.
Chỉ thế thôi, tôi cám ơn đời, mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời.
Chỉ thế thôi, tôi tin anh ấy, bằng tất cả tình yêu nơi tôi.
Chỉ thế thôi, tôi cám ơn đời, mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời."

-Đỗ Bảo

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

em cứ nghĩ rằng dần dần em sẽ trao cho ảnh tất cả những mảnh vỡ của mình, và rồi một sớm nào đấy em sẽ thức giấc với một cảm giác lành lặn lạ thường và nhận ra rằng bằng một cách nào đấy và từ một lúc nào đấy, anh đã vụng về ghép những mảnh vỡ đấy vào với nhau.

nhưng sáng nay, và nhiều sáng trước, em đi ngủ vào khi gần sáng với một sự tưởng chừng như sắp lành thì sáng hôm sau em lại tỉnh dậy và thấy mình bỗng có nhiều mảnh vỡ hơn sáng hôm trước đấy...

và vì em không thể nói ra những yêu đương em cảm thấy, nhưng giữ ở trong lòng thì nó chỉ giúp cho những mảnh vỡ đấy có cơ hội để nhân lên nhiều lần - em cứ dần dần mục nát mỗi lúc một ít, nhức nhối nhiều nhiều mà dần dần, chậm rãi.
có những người thích yêu nhau bằng cả trái tim, nhưng như thế xa xỉ quá. phải học được cách yêu đương bằng tất cả mảnh vỡ còn sót mới là quả cảm kiên cường… và bằng một cách tự nhiên có phần kiềm chế và giấu giếm, em yêu anh trong sự bất lực của ngôn ngữ, của tâm hồn và thể xác mệt mỏi rung lên cùng hòai nghi, sợ hãi và không an tòan tuyệt đối..

nhưng đến bao giờ em mới kể được cho anh,
chuyện em đang đêm cứ đi qua đi lại,
nhắm lòng mình êm để lại rồi thất bại,
nhưng rồi em lại chẳng kể cho anh.

đêm mãi rồi, đêm mãi chẳng thật nhanh.
những cố gắng cố lu mờ nỗi nhớ.
hai bàn tay cứ đầy vơi một mớ,
những nhớ thương bị đóng lọ đóng chai.

Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010

all i wanted was morning tea and a dose of you, but all my fucked up mind can afford was sleeping pills and vodka spills.

as if somebody injected a dose of past downfalls into me last me. it rushed me off my feet sliding on coldstone and breaking down on my bathroom floor. why is it that tears seem to think they find their peace soaking into bathroom tiles, that i'll never understand.

well there is conor oberst moaning loudly in the background to some fucking depressing notes, not thinking this life was possible.

so i thought i needed some nicotine, miraculously hiding in one of these bags. but they weren't. instead i found pills for the faint hearted and wide opened eyes and a bottle of vodka lullaby.

but they didn't put me to sleep. they pushed me in and pulled me out of the faint conciousness between the racing of my heartbeats. i met a life so parrallel to mine, with the same rusty cracks in mind and heart, drowning in and out of life. except in this light, the life i met, they get to die and find an end to it.

so i stay down and play dead, wrestling with time, heartburns and heartbeat races, sweat swirled with tears, erasing all traces of morning light smears. and when the time comes of morning light lanes, i found my knees crack and no longer a form of solid feet to walk upon.

maybe i've unconciously been walking backwards, continuing one of the longer days i started, and forgot to feed on the pains. maybe even chew on them too. the ones that aren't visible in white lights of morning.

Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2010

i hate lying in bed for hours trying to convince myself i'm sleep. because all i want is to wake up, next you. to have your hair in my face. to be overwhelmed by your scent, so much i forget what morning sunlight smells like, and mistaken your scent for sunlight. so much that your scent becomes what sunlight smells like.

but from what this morning smells like in between the closure of my eyes, it smells like a heartbreak.

Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010

1. Tín ngưỡng với tôi là một nguồn cảm hứng hơn là một sự tôn thờ hay một thế lực kiểm sóat cuộc sống/số phận của mình.

2. Sống là một sự tự do nhiều mặt. Tự do trong suy nghĩ, nói năng, và cảm xúc. Sống thiếu tự do không phải là đang sống mà là một sự tồn tại mờ nhạt

3. tình yêu giống như sự trần trụi. nếu có nó thì có thể đẹp, có thể không. nếu thật, thì đẹp nhất, nhưng không thật, thì người ta vẫn học cách để yêu nó. có thể phủ nhận nhưng những lúc thỏai mãi nhất, là những khi có nó. và dù có ghét bỏ nó, thì nó vẫn ở đấy, không thể thóat được. nếu không có nó, thì khó chịu, nhưng vẫn sống được.

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2010

một khi em đã thả lồng ngực mình ra,
thì em không thể, không thể, không thể để anh giết em thêm lần nữa.

mà thế nào cũng được, giết hay không.
em yêu anh.

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

i need someone to tell me,
some things happen fast,
doesn't mean they're not real.

and that it's alright for me to stay in one place,
being the dumb one when it comes to love like i usually am.

ps. i miss his lips.

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2010

cái gì xảy ra nhanh quá
thì sau khi nó hết
đều giống như một giấc mơ.
nhưng trong giấc mơ người ta nhớ hình ảnh,
âm thanh
khi thức giấc
chứ không phải là
mùi hương,
hay vị...
có lẽ nên hơ tay vào nỗi nhớ cho tay đỡ lạnh.
---------------------------------------------------
đêm qua em lại khóc. trong 1 tuần gặp rồi không gặp anh, em khóc 3 lần.
lần thứ nhất,
em khóc vì em sợ rằng bức tường em mất bao lâu xây cất lại bị sụp đổ vì anh lại xuất hiện. anh vẫn là anh. em chỉ mong rằng anh khác đi, rằng anh sẽ không còn là anh mà em từng yêu nữa. nhưng không, anh vẫn vậy, vẫn là người em từng yêu và chưa từng thả trôi..
lần thứ 2 em khóc,
vì nhớ anh. nhớ mùi anh. nhớ tay anh. nhớ tất cả về anh mà em vừa có đã biến mất.
lần thứ 3,
em khóc vì sợ hãi. em khóc vì sợ hãi sự ngốc nghếch ngông cuồng giả mù giả điếc của mình.
em được bảo rằng, đừng tin, đừng tin gì cả.và em biết rõ hơn cả, việc tin anh đã dẫn em đến ngần nào đau khổ. có phải anh chỉ bỗng dưng nhớ em, yêu anh nhiều đến thế vì khỏang trống mối tình trước để lại cho anh. có phải vì bây giờ anh dễ vỡ, anh sợ hãi, anh chết vì tình nên mới là em không? anh nói là nhớ em đến chết, nhớ môi em đến phát điên, nhớ được cầm tay em, nhớ được ôm em, nhớ được em dựa vào ngực, nhớ được em nằm đùi, nhớ được hôn em, làm em òa khóc lên.
làm sao anh hiểu rằng, bây giờ trong em chỉ còn là những mảnh vỡ, em phải nhặt từng mảnh vỡ ấy lên, và yêu anh bằng từng mảnh.
em không dám nói rằng mình đã không, không dám nhận là đang nhớ anh, không dám nhận là lại yêu anh... em chưa bao giờ trách anh, nhưng làm sao em quên được. việc yêu anh như tự cầm dao kề vào cổ mình nhưng không vì một lý do nào, em vẫn đâm đầu vào. vào một việc chả có tương lai mà chỉ tòan là quá khứ đã giết chết em.
em sẽ phải yêu trong dè chừng, vì bất kỳ một bước nào tiếp theo, em lại có thể ngã quỵ, trên đôi chân mà em mất bao lâu mới có thể tự vực mình dậy được. nhưng khi anh ở cạnh em, thì em không thể nghĩ đến những gì anh đã gây ra cho em, em chỉ có biết đến những gì ngu ngốc nhất theo một cách đàn bà. chỉ nghĩ đến nếu ngày mai em không còn ngửi thấy mùi của anh, rằng em sẽ phải nhớ được bàn tay anh như thế nào, cách anh vuốt lưng em khi ôm em như thế nào, để gặm nhấm cùng nỗi nhớ.

tại sao em lại yêu anh, một sự ngu ngốc của đàn bà mà em tưởng rằng em đã bỏ quên được.

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

im not too sure of how much i'll miss you these coming days.
but there's one thing i'm sure of,
that i'll suffocate tonight for the missing scent i've gotten used to.


ps. i guess it's bad when you're dreaming and awake at the same time, it makes you quite helpless, and realize you've never missed anything or anyone like this ever before.
i can kiss a million people whom i absolutely have no feelings for, but i can't hold their hands.
sometimes i feel like a child at age 7 that thinks holding hands is the most sacred thing ever. but then after countless number of loveless kisses and sex, it is luxurious to me, something like that.


so by holding my hand, you've made it impossible for me to protect my fragile little heart.

Thứ Ba, 16 tháng 2, 2010

nhớ quá. phát điên. :(

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

sao khó hiểu thế.
mọi thứ đang yên lành -
bỗng nhiên; bùm.

đầu bị hết chỗ.
không còn chỗ để nhét thêm một điều gì nữa.

nếu không gặp (lại) anh, chắc em sẽ khác.
chắc bằng giờ này em đã ít nhiều vô tư trở lại.
nhưng khôngggggggggggg.
anh lại cứ ở đấy, chập chờn như bóng ma.
em muốn bước tiếp nhưng anh lại vẫn cứ chập chờ ở đấy.
em muốn nhìn một người khác không phải là anh nhưng anh vẫn chập chờn ở đấy.
thế là em cứ ngập ngừng mãi ở một nơi, đầu gối run lên chả biết phải bước về đâu để không bị bủa vây. Và vì em là em, em cũng không thể ngã xuống ôm lấy mình trong sợ hãi. Em cứ đứng mãi ở đấy.
Xung quanh đang đông, đang an tòan, đang làm cho em ấm lòng bỗng dưng biến mất hết.những gì chắc chắn nhất bõng dưng lung lay. nhưng có lẽ chỉ vì nhãn quan em lung lay, tai em ù mà em không nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì khác.

nhưng dù thế nào rồi cũng sớm qua thôi, em lại lê lết về cuộc sống nhẹ nhàng không có anh mà em cố gắng mãi mới có được.

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010

năm mới nhẹ nhàng mới.

nhưng tôi đến phát điên với cái mùi còn vương lại trên người tôi. :))

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2010

i believe i finally,
had to courage to spill half of my bottled up feelings.
despite the fact it's silly and it ruins my pride. that nobody has the same bottled up feelings i do.
i just had to get it off my chest.

now why does it still feel so heavy.

Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010




yeah. that's how it is.
that's just how it is.

Thứ Tư, 10 tháng 2, 2010

Hết khóc rồi thì lại cười. Hết buồn thì lại vui.
Xong thì hát bài
" Đã hết buồn và hết vấn vương
Đã hết hơn giận hết nhớ thương..."

đấy là trong bối cảnh một thế giới hòan hảo và một trai tim lạnh lùng sắt đá thì sẽ thế...
=))=))=))

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010




tại sao những gì em lo sợ nhất lại cùng lúc dồn dập đến để bóp ngạt em. em cứ lóng ngóng chờ nó đến, chả biết phải làm gì, chả biết phải nói gì, chả biết phải nghĩ gì.

---
Và thế là em chờ đợi cho mọi việc này trôi qua,
để những tháng ngày nhẹ nhàng hơn có thể sớm bắt đâu.
Em sẽ lại một mình nhưng có lẽ vô tư hơn.
Và em sẽ khóc chỉ vì em mà chẳng vì ai khác.

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010




khi con người ta đã quen với những mất mát quá đỗi lớn lao. thì những mất mát vật chất thường ngày khó có thể làm nên chuyện gì to lớn.
--------
i don't have anything that belongs to him, not a lousy photo or gift. All there is to hold onto are littlest fragments of memory that should've drifted far from shore years ago...
--------
sometimes it's hard to understand what people want from me. so it's better off acting the way i do, acting like i don't care. it's hard being a person that can't show a sign of insecurity or weakness.
tất cả những gì tôi muốn là được gạt sang một bên và được để yên. tại sao gạt sang một bên được rồi mà không để yên được. điều đấy khó lắm sao?
-------
i don't like those times in my life when i have so much that it's overwhelming in a negative way and everything tries to fuck with my head all at once.
nobody ever taught me how to deal with pain.

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2010

" farewell always arrive before the realization of our feelings " - tada kimi wo aishiteru

story of my life.
" farewell always arrive before the realization of our feelings " - tada kimi wo aishiteru

story of my life.

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010




looking at those words stirred up my head a little.
i know it might not be for me, i know it probably won't be about me. but for a fraction of second, in between the flashes of denial i think; you didn't ever do so wrong to her as you did to me. and then the words seemed so familiar, so familiar as something even i would write myself.

then all over again,
i have to stop myself from thinking about the things and the person i shouldn't be thinking about because they utterfly don't deserve it. but the thing is, i can never make myself hate the people that deserve it.

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010



it's been a while;
since i last lost touch with reality and got intouch with you. but this time;
you were there, no evanescence until my dream was over.
you were there; you were there.

an official comeback. still your long curly brown hair, skinny face that i ran my fingertip through. so carefully that even now when i'm awake, i can still remember the texture of your hair.

and i kissed your eye, your chin, your neck, your elbow. all over the strange places of your bones that i love most, i had them all.
and you did the same.

you layed on me, dreaming, breathing, so real.
this time, there is no surreal element of dreaming that made my silly heart insecure. i checked with my lips and fingertips, you made it back with me.

went went to places, we talked. we drifted in and out of my dreams and reality.

we clashed bones and flesh.

you make it (I make it) impossible to ever fade away.

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

either some miracle needs to happen to me so that somebody give me aeroplane and fujirock tickets.
or i'll have to do good in school for a while and cross all my fingers and toes that after that there'll stll be tickets available.

or i'll die and not fuck with school again.
T_T


ps. it happens that i really don't care if i'm so weak and can't do anything and die. death never really scared me. but living does.

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010



1 năm, 2 năm, 3 năm lẻ
Một tách trà cứ đợi ấm dần lên
Em ngước lên trên sợ rằng trào nước mắt
Cố nhận ra anh hiển hiện trong mắt mình.

Anh biến mất trong em vào mỗi buổi bình minh
Khi giấc mơ tan và ngày dài đón đợi
Em chỉ thấy anh trong nhớ thương vời vợi -
Ở một nơi xa, không rõ ở nơi nào.

Anh kể cho em câu chuyện thuở gầy hao
giữa khói thuốc, giữa ồn ào cuộc sống
giữa nhưng thiên đường tím đen nát mục
còn em vẫn đấy trọn vẹn một yêu anh.
---
em không phải muốn là kẻ cao gầy đẹp trai bí ẩn, mà chỉ muốn thành kẻ trông nghiện hút mà anh từng yêu.

--

You ask me why I'm still alone
I just smile weakly
I'm in love with someone
Yes I do have a lover

You look at me with worried eyes
And tell me to meet someone nice
But you never know
I already have someone special
So precious that I hide inside

I don't wanna have him
I don't wanna be greedy
Just let me love him the way i do

But you never know
I already have someone special
So precious that I hide inside

No one can see the man but me
He is only visible to my eyes
I will keep him inside forever
Sometimes tears filling my eyes says
You are the one I cherish


I know, I am not alone, so don't worry about me
Someday I'll introduce him to you
Can't you see what these tears says
You are the one I cherish
-lee eun mi

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010



"Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt
trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
anh lạy trời mưa phong kín đường về
và đêm ơi xin cứ dài vô tận "
-Nguyên Sa

em vẫn ngỡ giờ là tháng mười một,
ngày vẫn dài đêm vẫn cứ mênh mang.

em vẫn cứ ngỡ, mình sinh ra vào tháng 11.
có lẽ sau này,
em không còn khả năng từ từ chạm những ngón tay mình vào sống lưng của một ai khác.
điều đó làm em ngạt thở vì nhớ anh.

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010


có lẽ con người ta thú vị nhất là khi yêu.

ít thú vị nhất có thể là đang yêu. (chắc vì khi ấy câu chữ trở nên hòan tòan vô dụng, thô kệch và thừa thãi.)
và thú vị nhất là khi thiếu thốn, khi thừa thãi, khi khát khao, khi chối bỏ, và khi để tuột mất tình yêu.

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010


"Như ru ta vào giấc mơ, bao lá khô rơi mùa thu tới
Em không tin rằng chia tay, em vẫn nghe tim mình đắm say"

-lang thang, phuong thanh.

có bao giờ người ta hỏi mình,
"tại sao những bài hát hay gồm nhiều câu hay, nhưng miệng mình vẫn chỉ lặp đi lặp lại một câu."

câu hat ấy cằng xoắn chặt lấy, ứa máu, càng hát.
giống như muốn quên một người không đáng nhớ, thì những khỏanh khắc đáng lẽ ra phải được chôn vùi càng cứ như thây ma bật mồ sống dậy, lảng vảng cào cấu những chỗ đau chưa lành da mới.

như lẽ thường, những kẻ hết yêu luôn lảng vảng quanh những người con yêu hắn, để làm cho quá trình lành lặn khó hơn.
nhưng không theo lẽ thường, khi người ta hết yêu hắn rồi, hắn là quay lại lởn vởn, cầm lấy nắm quá khứ đầy sạn ném vào làm da mới mọc, làm cho trầy xước những người đã xé đi những mảnh quá khứ cuối cùng của mình ném xuống góc khuất để bước tiếp.

có lẻ có những kẻ chỉ thích làm sưng tấy cho người khác vô cùng.

-----
to anh: để sống, em biến sự mất mát thành một sự chờ đợi thật dài với một đích đến không được xác định. một đích đến em chỉ có thể nhìn thấy khi nhắm mắt lại.

Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2010


These are the words i've never forgotteen, or ever will forget. they keep playing float and sink in my wobbly glass head. but a glass head can't hide regrets that arent meant to be there.

"you look like a heroin addict back then, i love it."

my only motivation to be anything is now golen, colour of old age.

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2010


nhiều lúc, em muốn chết lắm. nhưng vì một lý do hèn hạ nào đấy, em vẫn sống đến bây giờ và để tiếp tục trải nghiệm những phút giây muốn chết.

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2010

sometimes it's ridiculously hard to pretend that i'm content with solitude.
even though i try to hide it, i'm only human.

sometimes it's ridiculously hard to pretend that i'm content with solitude.
even though i try to hide it, i'm only human.