Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011

Ơn em



Ơn em thơ dại từ trời,
theo ta xuống biển, vớt đời ta trôi.
Ơn em dáng mộng mưa vời,
theo ta lên núi, về đồi yêu thương.
Ơn em ngực ngải môi trầm,
cho ta cỏ mặn, trăm lần lá ngoan.
Ơn em hơi thoáng chỗ nằm,
dấu quanh dấu quẩn nỗi buồn một nơi.
Ơn em tình như mù lòa,
như con sâu nhỏ bò qua giấc vùi.
Ơn em hồn sớm ngậm ngùi,
kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau.


-Du Tử Lê

Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

ôi em nhớ anh quá.
nhớ quá.
da thịt anh, những chất lỏng khác nhau lườn qua lườn lại.
em nhớ anh như thân thể em không còn là của em nữa
ực - một ngụm nước và trôi đi, tan đi trong nữa nhớ nhung nửa hạnh phúc
em nhớ những đau đớn hoan lạc nhất.
anh của em
anh có nhớ mùi thân thể em lăn những vòng vô tận quanh anh không
em nhớ anh nơi nào đấy giữa cằm và lợi ẩm ướt gặp nhau, cứ giật giật mãi, thôi giục nước mắt vô tư rơi chẳng hiểu sao cứ thế
em cũng không hiểu những tại sao mà những phần cơ khắp nơi cứ rung động quỳ quặc như anh vẫn ở bên em, trên em, bên trong em vô tận.
em có thể thề với chính mình rằng khi em với anh ở gần nhau nhất, tít tận đâu bên trong nhau, điều kỳ lạ nào đấy xảy ra và em khóc
em bảo anh tắt đèn đi để em khóc
khóc khi em ngồi
khi em nằm
khi em đang ở trong vô vàn những hạnh phúc mà một vàn câu chữ khác có tan chảy ra rồi chảy mãi, chảy mãi cũng không bao giờ chạm vào được
em nhớ khói thuốc của anh và của em được ngã vào nhau, biến mất cùng nhau, giống như khi anh ở trong em
vì thế mà em thích hút thuốc sau khi làm tình làm
như ngắm cảm giác hạnh phúc đấy trở thành một hình ảnh diễn ra trước mắt mình
em đang xem tranh của người ta yêu nhau vẽ cùng nhau, tựa là ' khi làm nhau buồn thì làm gì?' ' khi sắp xa nhau thì làm gì?'
những nét vẽ nguệch ngoạc.
em nghĩ anh và em cũng vẽ những bức tranh.
anh và em còn viết nên những bài thơ.
hát lên những bài hát.
bao nhiêu vô vàn thứ nữa.
khi anh ở bên em, trên em, trong em.

à
tổ hợp những cái hộp gỗ mà em gọi là sự vun đắp lại của tinh thần về thể xác là cái em rất sợ phải giải thích, dù nó có được làm ra để người ta nhìn đi nữa
nhưng sẽ chẳng ai hiểu cả
vì chẳng ai trong số đấy là anh của em.
chỉ là những hộp quá khứ
hộp sợ hãi
hộp nhớ thương
hộp hờn trách
hộp tôn thờ
hộp khát khao
em làm nên chỉ mình em biết khi em nói anh là chìa khóa nắm giữ cả tâm hồn lẫn thể xác em, mặc dù anh có biết hay không
nhưng có ai hiểu vì em có muốn ai hiểu
làm sao cho người ta biết là những khi này em vừa chết đuối trong một hòm sắt chính em không còn chìa khóa
ôi làm sao em dám cho người ta biết
có những khi em nhớ anh vô cùng
như lúc này cứ nhắc lại y như rằng em phải khóc thôi
vì tất cả nhũng cái đấy đều quá thiêng liêng, đều được giấu quá kín
sau những hình vẽ mỏng vẽ nhạt
trong những tàn thuốc tất cả đều là davidoff
trong những cành củi khô mọc từ trong em từ khi nào
trong những mắt ướt
môi khô
nhắm nghiền không biết ngày tháng
cứ như mãi vẫn mơ, tỉnh dậy rồi thì cũng vẫn là mơ
làm sao em cho người ta biết
là giấu sau đấy là những mảnh của anh, như những mảnh kính li ti
cứ bám riết mãi lấy em, một mảng hồn được chắp nhặt từ vô vàn những mảnh thủy tinh, chạm vào phần hồn dễ vỡ , nhưng vẫn cắm mãi vào không bao giờ rời ra
làm sao em dám để cho người ta biết
là những con chim trong tổ ấy chỉ là những đứa con tình cảm được sinh ra từ những ký ức về anh
em làm ra vì em biết rõ rằng đấy là điều em sợ nhất
những điều em sợ phải đối diện nhất
ôi những khi con cuối cùng bứt ra khỏi -
chỉ là ảo tưởng thôi.
làm sao mà em qua khỏi quá vòng luẩn quẩn thứ 1 thứ 2
em chẳng bao giờ rũ bỏ được anh ra khỏi tâm hồn của em đâu, dù anh có biết anh không.

làm sao mà em biết được,
em yêu anh nhiều lắm.
em chỉ sợ không làm được người vợ mà anh vẫn luôn mong muốn
vì em không bao giờ muốn khi đấy đến cả, khi anh không muốn em nữa
khi em là một người không phải người anh mong muốn
em muốn anh cứ ở bên em mãi thế
rồi là ngày, hay là đêm,
anh nằm bên cạnh em,
thổi sự sống vào trong em. ấm hơn bất kỳ một thứ ánh sáng nào, vì đấy là anh, vì em biết đấy là anh, dù em có nhìn thấy anh hay không.

em không biết khi hết khóc rồi thì nên ngắm anh đến sáng,
cứ như em cho mình ăn thật nhiều một thứ kẹo em thích, ăn mãi ăn mãi không bao giờ chán.
hay em nên nằm ngủ
rồi để khi tỉnh dậy em sẽ được thấy anh
như mỗi khi về nhà lại được bà cho ăn kem như hồi bé.

ôi
anh là tất cả những mảnh ghép khác nhau trong cuộc sống của em,
trong anh là tổ hợp những bạn bè, những mảnh gia đình khác nhau mà em yêu thương nhất
anh là của em rồi
vì thế, vì cái cấu tạo đấy mà anh phải là của em rồi
thật ích kỷ quá nhưng khi yêu anh nhiều thế này em chằng biết đến gì nữa cả
những thành kiến của bố mẹ anh với em
hay gì đi nữa
thì em cũng phải có anh cho riêng em.

à mà đấy
em cũng không hiểu tại sao anh hỏi là anh có ở trong tác phẩm nào của em không nữa
nhưng đừng nói là anh không mang lại một nguồn cảm hứng nào cho em
vì xúc cảm chính là thơ, là nhạc, là tranh đấy anh biét không, nhưng vô tận hơn nhiều
nó vô biên lắm, không thơ hay nhạc hay tranh ảnh nào diễn ta được đâu.
mà cái đấy thì em chưa bao giờ biết đến cho đến tận bây giờ
anh dẫn tay em đến,
hôn em đến
đén bên trong em rồi em cảm như mình được chảy ra, trào ra trong vô tận.
giờ thì anh biết rồi -
cái hạnh phúc mà em vẫn luôn nhắc đến đấy.

anh của em ơi
em chẳng còn muốn gì hơn thế cả
em chỉ muốn lăn mãi cũng anh về cái nơi ấy
lăn mãi lăn mãi
không bảo giờ phải nhìn lại, phải lăn trở lại cả.
nhiều khi đến câu chữ, thứ yêu thích nhất của em cũng tan thành bụi. và em không thể yêu anh bằng thơ nữa. mà nước mắt thì không thể đẹp như thơ. nước mắt chỉ làm anh nhòa đi và biến mất.