Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

sometimes, im so tired that all i want to do is walk away
hoping for one day you will realize how much you were loved.

Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

bức thư không bao giờ gửi cho điều đáng sợ nhất, khó nói nhất

tại sao anh lại làm thế?
anh lại xuất hiện, đột ngột như anh biến mất. và câu đầu tiên anh nói với em, sau một quãng thời gian thật dài, như tan đi trong không khí là; i know you remember me.
dĩ nhiên là em biết anh biết. em có quên cái gì đâu.
anh luôn là điều em sợ hãi, một nỗi sợ hãi lớn lao. vì chính em cũng biết, với bất kỳ một người nào mang trong mình nữa gien nghệ sỹ, anh sẽ là một người tình hoàn hảo. anh mang đến những tột cùng của cảm xúc, mà hầu hết là tiêu cực như một tia cảm hứng bất tận, chiếu lên tâm hồn từ đau buồn này đến đau buồn khác.kể cả không phải là tình yêu và chỉ là một sự ngưỡng mộ vô cùng đi nữa. em biết rõ điều ấy hơn ai hết.
và tất nhiên em vẫn nhớ là anh thích mèo, rằng cuộc đời anh là những vệt màu dài, những ống thủy tinh lấm chấm sao như vô tận, những làn khói đặc loãng đan vào nhau. anh nhớ câu chuyện em viết về anh và những tháng ngày vỡ tan như nắm kính vỡ chiếc đèn pha lê không.

bây giờ anh vẫn thế. anh vẫn hứa hẹn với em những điều không thể, y như con người anh. em biết rằng trên đời này với em không ai có sức thuyết phục bằng anh, vì anh luôn nói những điều em cảm thấy mà không dám nói với ai. anh nói rằng anh lạc lõng ở cái nơi này, ở cái thời này, kiếp sống này. rằng đôi khi nhịp tâm hồn thật chậm, đôi lúc thât nhanh, và có lúc mờ mịt lắm. mờ đến mức chỉ cần nhòe thêm một chút nữa, thì anh cũng sẽ tan biến đi theo cái sự mờ mịt mông lung ấy, chẳng còn có không gian và thời gian nào nữa. em có bao giờ nghĩ rằng có ai khác trên đời biết được những suy nghĩ ấy của minh không.

điều em sợ nhất là anh lại như thế, moi móc từng mảnh hồn giấu kín của em, nắm trong tay mình và để cho em chờ đợi những gì không bao giờ xảy ra. em vẫn mang trong mình cái ngưỡng mộ lớn lao cho anh như một người em sẽ luôn phải ngước lên mà nhìn, một trạng thái vô thực mà em không bao giờ đuổi kịp. và anh biết không, anh chưa bao giờ nói yêu em. em đã nói rằng thích em vô số lần, rằng anh yêu thân thể em, làn da em, rằng em là một người đặc biệt lạ kỳ, rằng anh muốn âu yếm em nhưng chưa bao giờ yêu em. vì anh không yêu ai cả. anh chỉ ban phát cho người anh gần gũi hai vốc tay tràn đầy dục vọng. và em cũng biết rõ rằng, đấy là những hoan lạc vô cùng. nhưng anh không yêu em, còn em chỉ thích làm tình như ngập trong yêu đương thôi.

em chẳng dám nói với anh, nhưng em đang yêu người khác rồi. một sự ràng buộc hoàn toàn tự nguyện, anh hiểu không? em biết rằng em sẽ chẳng thế sáng tác. nhưng em đang hạnh phúc. phải, em yêu đấy. em có một người tình yêu em và em yêu hơn bất cứ ngôn từ nào hiện diện trời đời. một người sẽ luôn nói yêu em khi âu yếm, gần gũi, điều anh không bao giờ làm được. một người mà cho em cảm thấy được sự khó tả của cái hôn đầu tiên nhiều hơn một lần, của va chạm gần gũi đầu tiên nhiều hơn một lần. em biết anh đang làm những gì em từng làm, đánh đổi nhưng rủi ro đau đớn bằng cô đơn, rất rất nhiều cô đơn. nguồn cảm hứng bất tận duy nhất của em. em không biết đến khi nào em sẽ thèm khát cái cô đơn buồn tưởng anh từng cho em để sáng tác, nhưng không phải bây giờ. không phải trong một thời gian nữa. vì lần đầu tiên, em được hạnh phúc như thế này. em được thỏa sức yêu một người nhiều như thế này.