Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010




tại sao những gì em lo sợ nhất lại cùng lúc dồn dập đến để bóp ngạt em. em cứ lóng ngóng chờ nó đến, chả biết phải làm gì, chả biết phải nói gì, chả biết phải nghĩ gì.

---
Và thế là em chờ đợi cho mọi việc này trôi qua,
để những tháng ngày nhẹ nhàng hơn có thể sớm bắt đâu.
Em sẽ lại một mình nhưng có lẽ vô tư hơn.
Và em sẽ khóc chỉ vì em mà chẳng vì ai khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét