Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2010

em yêu anh bằng ngày, bằng đêm,
bằng những mảng trôi không rõ là mờ sương hay mịt tối
trong những gói cô đơn thân xác em len lỏi
nơi em vẫn một mình hay nơi em vẫn có anh.

trước kia em chỉ yêu anh bằng sầu muộn thôi,
một sầu muộn rất dài, những buồn đau khó thở
nhưng hoan lạc yêu đương, một thú vui muôn thuở
cứ chầm chậm thôi, xâm chiếm lấy em.

bằng quay cuồng hương, hay mờ nhạt sắc
em rũ ngón tay mình buông thõng như cây mất thời gian
thân thể cứ ngân lên như cầm cũi những miên man
tự do khép mở, rung lên những cầm tù muôn thở.

nhạc lý em cứ trầm nhưng dồn dập
rung lên những tiếng như vẫn chẳng bao giờ
những khát khao tình vang thành tiếng lung linh
cứ thẳm mãi chói chang những gì như yên lặng.

Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

ga giường đẹp nhất là ga giường nhàu nhĩ.
quần áo đẹp nhất là khi nó vung vãi dưới sàn.

vì một, hai hoặc một số nhất định lý do nào đấy.
người ta lăn trên giường một chục, hai chục lần, một con số bất tận, để cuộn tròn mình lại như cây nem nỗi nhớ.
nhớ cái cảnh tượng người tình nằm trên giường đọc một cuốn thơ từ một vài thế kỷ trước, giọng ấm như hơi trà buồi sáng, chậm rãi vô cùng.
ánh sáng ban ngày nhờ vậy mà đẹp đẽ thôi. nhờ thơ buồn ban sớm, nhờ khói thuốc tình nhân.
trong cái ánh sáng ấy có những khi người tình lặng lẽ tan biến mất sau tam giác cầu vồng, trong hương vani của tách trà chưa kịp uống, cuốn thơ chưa kịp gấp.
người tình như tan đi trong tia sáng mặt trời bất diệt và trong tâm hồn không tì vết. cứ tan biến trong nhau đau đớn nhưng hòan tòan và vĩnh viễn như vậy.

có khi em hôn người tình với yêu đương đầy tràn để khi người tình quay đi, em lại quay trở về với một câu chuyện thân mật quá mức với một người quá lạ. em chẳng thế nói có, những em chẳng khuyên người ta đừng để làm sao lại có khả năng yêu em, tìm tòi khám phá em. cái đấy là một sự ích kỷ vô cùng đàn bà mà chắc chỉ có những đàn bà khác mới hiểu. Dù sao em cũng quá mệt để tỏ ra đáng yêu với những người khác, nếu em không quý họ, thì họ sẽ tiếp tục hiểu sai hòan tòan, còn nếu không, em sẽ chỉ cho họ thấy em rất buồn, em buồn, và tóm tắt con người em chỉ thế thôi. em còn quá trẻ để quá mệt, nhưng em không đủ sức để giải thích cho ai điều gì. tại sao em buồn là việc của những người khác. em chỉ thấy rằng 'thương' là một cử chỉ rất thơ, và rất đẹp khi không đi cùng với 'hại'.

nhiều khi em muốn nói với mọi người rằng, em không yêu cái câu 'cao gầy đẹp trai bí ẩn nhiều xương cổ'. đấy là một nàng thơ hòan hỏan trong mắt em, hoặc nói trắng ra... đấy chỉ là mô tả lại một người trong một thời điểm cuộc đời em thôi. một người có thể nói chuyện với em bằng thơ, bằng câu chữ quá đẹp, và vô thực quá đỗi. một người quá nhiều xương, quá nhiều mảng ký ức rời rạc, quá nhiều chất hóa học, và em đã dành cho không đủ và quá nhiều yêu thương.

em nhớ một mảng ký ức nào đấy đã bò lết vào trong câu chuyện dài 7 ngày đủ đầy và 19 trang dang dở của em. em không nhớ rõ là ở chương nào nữa, nhưng người đàn bà và người tình dắt tay nhau trèo lên mái nhà, làm tình dịu dàng như một bài thơ tráng bạc. như trăng vô tình đánh đổ một ẩu ánh sàng, tràn lên thân thể tình nhân trong đêm lạnh quá. Rồi người tình chết chìm trong yên lặng và trăng. sáng hôm sau là một buổi sáng đẹp nhất, vừa đủ ánh sáng và bài sonnet thứ mười lăm. cái chết đầu tiên trong tách trà ban sớm vừa đủ ngọt.

trong cái sự bất lực ấy, em vẫn tiếp tục lăn. em sẽ chán, em sẽ cảm thấy bị mắc kẹt, bị cầm tù trong cảm xúc, em sẽ tự thấy mình khó thở. nhưng em không muốn một câu tạm biệt trộn lẫn với khinh miệt, hời hợt.em chỉ thích thú với em giác, em có thể chết ngay bây giờ, vì giống như sở thích ngủ khi vui, em muốn chết vào một thời điểm hạnh phúc.


người ta nghĩ trẻ em thì hay khóc về những cái vớ vẩn. nhưng nếu đêm nào cũng khóc trong sự cô đơn trẻ thơ thì sao? từ khi là một đứa trẻ, người ta xem thường nước mắt. một đứa trẻ đã xấu xí, lại hay buồn, thì sẽ sao.

lên lớp 6, em viết thơ tình. có thể em chưa biết yêu, nhưng thơ về nước mắt thì em biết. em biết nó rõ như một công việc nhàm chán mà hàng năm em vẫn đến. hầu hết nó vô vị, nhưng đôi khi thì không. còn một khi nào đấy em bớt khóc, khó khóc, không thể khóc, thì em sợ hãi. tình yêu đã tặng cho em hai mắt khô, một mắt ướt. đấy là điều em căm hận duy nhất trong hậu quả của lần chết trước, một lần chết quá dài.


sau một tổ hợp ký ức buồn quá hỗn độn, em lại học cách yêu. nhưng hình như em vượt qua chính khả năng yêu thương của mình, như một lọ thủy tinh vô tình rót quá đầy ánh sáng;

người tình hôn em cùng nhịp với buồn rầu, còn em dịch thơ cho người tình đọc nhé.

Chiếc giường nơi ta yêu nhau là một thế giới vẫn quay -
có những rừng cây, lâu đài, ánh sáng từ ngọn đuốc, những dốc đứng cheo leo, và biển
nơi ta có thể lặn tìm trai ngọc. Lời của tình nhân
là những khi sao băng, vô tình rơi xuống thành những nụ hôn
trên môi này; thân thể thôi giờ là một vần thơ dịu dàng
cùng với anh, giờ vang lên, một vần ép, những chạm va từ anh
một động từ múa giữa một danh từ.
có những đêm, tôi mơ rằng anh viết cho tôi, chính giường nằm
một trang dưới bàn tay thơ của anh. Những mơ mộng tình,
và kịch có chạm và, có mùi hương, và cả vị.
Nơi giường kia, đẹp nhất, là nơi lữ khách lơ mơ,
vụng về áng văn xuôi của họ. Tình yêu cười nói của tôi,
Tôi xâm chiếm anh trong tàn tro của tâm hồn góa phụ,
khi anh âu yếm tôi trên chiếc giường thứ đó.