Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

em nhớ anh lắm - người bạn người tình người thương của em
những khi nắm tay và làm tình, em chỉ muốn anh nuốt chửng em trọn vẹn.

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

em viết ít, em hầu như chẳng biết nữa.
vì khác với những cành rễ buồn rầu, cứ mọc ra từ cuống họng từ đầu ngón tay tràn ra, trào ra - hạnh phúc thì khác. vì em hạnh phúc, nên em chỉ để yên cho nó ngấm vào em. như những khi anh yêu em bằng những tia nắng mặt trời nhỏ giọt đến bất diệt, thấm đẫm, rồi tan dần vào một tâm hồn không tì vết.

hầu hết thời gian, anh không thể yêu em. anh không thể yêu em bằng thể xác. bằng một từ đồng nghĩa gần nhất, một lời giải nghĩa gần nhất cho yêu đương. thế nên anh cũng buồn.

anh mải buồn rồi anh quên mất người tình hay buồn của anh.
người tình được nuôi nấng trong một bào thai giàn giụa nước mắt, ngấm dần vào những tế bào da. rồi em sinh ra. dù những tế bào da có chết đi, tan đi, bay đi, nhưng một lớp mỏng tang như vô hình chiếc khăn choàng nước mắt vẫn là của em.
nhưng nó mỏng quá -
còn nhiều khi anh mãi buồn nên anh không nhận ra.

còn nữa,
em vẫn luôn cảm ơn anh.
vì mang cho em tìm lại, mà không, tìm đến được những xúc cảm da thịt, những xúc cảm đàn bà mà em vẫn cho là trần tục.
vì mang cho em những ghen tuông đầu tiên, một sự ham muốn hoàn toàn sở hữu xác thịt lẫn tâm hồn đầu tiên.
em biết ơn anh vì mang lại cho chính em một sự tầm thường cân bằng siêu thoát.