Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

em cứ nghĩ rằng dần dần em sẽ trao cho ảnh tất cả những mảnh vỡ của mình, và rồi một sớm nào đấy em sẽ thức giấc với một cảm giác lành lặn lạ thường và nhận ra rằng bằng một cách nào đấy và từ một lúc nào đấy, anh đã vụng về ghép những mảnh vỡ đấy vào với nhau.

nhưng sáng nay, và nhiều sáng trước, em đi ngủ vào khi gần sáng với một sự tưởng chừng như sắp lành thì sáng hôm sau em lại tỉnh dậy và thấy mình bỗng có nhiều mảnh vỡ hơn sáng hôm trước đấy...

và vì em không thể nói ra những yêu đương em cảm thấy, nhưng giữ ở trong lòng thì nó chỉ giúp cho những mảnh vỡ đấy có cơ hội để nhân lên nhiều lần - em cứ dần dần mục nát mỗi lúc một ít, nhức nhối nhiều nhiều mà dần dần, chậm rãi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét