Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2010

cái gì xảy ra nhanh quá
thì sau khi nó hết
đều giống như một giấc mơ.
nhưng trong giấc mơ người ta nhớ hình ảnh,
âm thanh
khi thức giấc
chứ không phải là
mùi hương,
hay vị...
có lẽ nên hơ tay vào nỗi nhớ cho tay đỡ lạnh.
---------------------------------------------------
đêm qua em lại khóc. trong 1 tuần gặp rồi không gặp anh, em khóc 3 lần.
lần thứ nhất,
em khóc vì em sợ rằng bức tường em mất bao lâu xây cất lại bị sụp đổ vì anh lại xuất hiện. anh vẫn là anh. em chỉ mong rằng anh khác đi, rằng anh sẽ không còn là anh mà em từng yêu nữa. nhưng không, anh vẫn vậy, vẫn là người em từng yêu và chưa từng thả trôi..
lần thứ 2 em khóc,
vì nhớ anh. nhớ mùi anh. nhớ tay anh. nhớ tất cả về anh mà em vừa có đã biến mất.
lần thứ 3,
em khóc vì sợ hãi. em khóc vì sợ hãi sự ngốc nghếch ngông cuồng giả mù giả điếc của mình.
em được bảo rằng, đừng tin, đừng tin gì cả.và em biết rõ hơn cả, việc tin anh đã dẫn em đến ngần nào đau khổ. có phải anh chỉ bỗng dưng nhớ em, yêu anh nhiều đến thế vì khỏang trống mối tình trước để lại cho anh. có phải vì bây giờ anh dễ vỡ, anh sợ hãi, anh chết vì tình nên mới là em không? anh nói là nhớ em đến chết, nhớ môi em đến phát điên, nhớ được cầm tay em, nhớ được ôm em, nhớ được em dựa vào ngực, nhớ được em nằm đùi, nhớ được hôn em, làm em òa khóc lên.
làm sao anh hiểu rằng, bây giờ trong em chỉ còn là những mảnh vỡ, em phải nhặt từng mảnh vỡ ấy lên, và yêu anh bằng từng mảnh.
em không dám nói rằng mình đã không, không dám nhận là đang nhớ anh, không dám nhận là lại yêu anh... em chưa bao giờ trách anh, nhưng làm sao em quên được. việc yêu anh như tự cầm dao kề vào cổ mình nhưng không vì một lý do nào, em vẫn đâm đầu vào. vào một việc chả có tương lai mà chỉ tòan là quá khứ đã giết chết em.
em sẽ phải yêu trong dè chừng, vì bất kỳ một bước nào tiếp theo, em lại có thể ngã quỵ, trên đôi chân mà em mất bao lâu mới có thể tự vực mình dậy được. nhưng khi anh ở cạnh em, thì em không thể nghĩ đến những gì anh đã gây ra cho em, em chỉ có biết đến những gì ngu ngốc nhất theo một cách đàn bà. chỉ nghĩ đến nếu ngày mai em không còn ngửi thấy mùi của anh, rằng em sẽ phải nhớ được bàn tay anh như thế nào, cách anh vuốt lưng em khi ôm em như thế nào, để gặm nhấm cùng nỗi nhớ.

tại sao em lại yêu anh, một sự ngu ngốc của đàn bà mà em tưởng rằng em đã bỏ quên được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét