Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

if i didn't plan to fuck you why would i pick you up?

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

i've never really been afraid of dying, until you came along.

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

isn't it lovely and wonderful to have found someone to early on in life who gets you, even if your interests and hobbies aren't exactly identical, someone who gets along with you and your family, someone who doesn't try to change you but makes you want to change all by yourself for the better, someone who is capable of making you fall in love with them over and over again, infinitely countless times.

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

why don't you love me like you did before?

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

slowly, but surely.

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

am i slowly but surely losing you.

and what would i be if you left me. would i become a shipwreck, drifted vast ashore but will always remain too heavy to be blown anywhere then merely drowning at every wave crash for the rest of my life then slowly be sanded away into nothing.

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

this photography is my proof. There was that afternoon, when things were still good between us and she embraced me, and we were so happy. It did happen. She did love me. Look see for yourself!
-duane michals

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

i don't think i can live without you.

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Tôi đứng về phe nước mắt

Phần I

serenade 1

những ngón tay mưa

dương cầm trên mái

những ngón tay mưa

kéo dài tai quái

một nỗi nhớ siêu hình

nhạc nhòe đường xanh

đêm lập thể

những ngón tay mưa

truồi theo phố lạnh

màu nâu cảm tính

đường parabole tư duy

điệp khúc u hoài

những chuyến tàu di

những ngón tay mưa

trời sao bạc

tím mộng Scheherazade

đêm ngàn-lẻ-hai

ngã tư

cột đèn

ô kính

những ngón tay mưa

xập xoè kỉ niệm

em

mười chín

mưa

bụi sao

ngả nghiêng trời nào

một chớp mi thăm thẳm

*

đừng hát nữa em

những ngón tay mưa

những ngón tay mưa...

1963

Dương Tường MEA CULPA VÀ NHỮNG BÀI KHÁC

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Trời hỡi bao giờ tôi chết đi
Bao giờ tôi hết được yêu vì
Bao giờ mặt nhật tan thành máu
Và khối lòng tôi cứng tơ si

Họ đã đi rồi, khôn níu lại
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa
Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ

Tôi vẫn còn đây hay ở đâu
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu
Sao bông phượng nở trong màu huyết
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?

Hàn Mặc Tử

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

ước gì phần đời này trôi nhanh một tí, thời gian trôi nhanh một tí, để em sớm được gần anh hơn.
thật lâu và không đứt quãng.

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

hôm nay, em đọc/xem ba quyển sách của araki.

quyển thứ nhất: bàng hoàng vì chưa hiểu.
tập sách gồm hai quyển, araki meets hokusai. người ta nói rằng những bức ảnh này của araki được ảnh hưởng từ nét khắc nổi tiếng của hokusai - những ngọn sóng xanh mà ai cũng biết. những làm sao em hiểu được. em lật từng trang chỉ toàn những tranh ảnh đàn bà thô thiển. họ mặc kimono, hay những bộ quần áo của chính da thịt mình - rồi bị treo ngược lên. những dây thừng làm hiện lên những nét không hoàn hảo, phản cảm. những đoạn cơ thể bị thắt vào một cách máy móc, phơi bày những bộ phận sinh dục. tất cả những màu sắc sống động từ những bộ kimono, từ những gương mặt đau đớn đầy thỏa mãn tình dục hiện lên dưới một loại ánh sáng giả tạo vô cùng khó chịu.
em chẳng hiểu gì cả.

quyển thứ hai: bỗng thấy ngọt ngào quá.
yoko my love.
quyển sách là tuyển tập những ảnh chụp yoko - vợ araki trong các thời kì khác nhau, từ khi quen nhau cho đến khi bà chết. cái kẻ chụp ảnh thô tục, nổi tiếng với tấm ảnh khiêu dâm kia bỗng nhiên trần trụi quá. chẳng còn gì để giấu giữa hai người. nhưng cách araki chụp lại có gì ngại ngần hơn, ngượng ngùng hơn. giờ người cầm máy ảnh không còn là một nghệ sỹ, mà là một người tình. một người tình lóng ngóng kể câu chuyện của mình, từng chi tiết một. khi yoko tắm, khi yoko đi tàu điện ngầm, khi yoko cười, khi yoko lên đỉnh cùng hắn. có nhiều bức ảnh còn không có cả yoko. chỉ những phố phường, những bàn ăn, những ô cửa, tất cả những nơi yoko đến cùng hắn đến, cùng hắn nhìn, cùng hắn thở và yêu.
em nghĩ đến em và người em yêu. chắc hẳn araki cũng phải thất vọng vì hắn biết, dù có chụp tất cả những cũng làm sao giữa được hơi người mình yêu. làm sao giam cầm những gì mình yêu quý nhất trong khung hình, trên mặt giấy. có chụp thật nhiều, thật nhiều cũng chỉ là những cố gắng tuyệt vọng thơ trẻ của một kẻ đang yêu nhiều quá.
nhưng em không hiểu, làm thế nào mà araki có thể chụp những tấm ảnh thô tục như thế, mà làm em rơi nước mắt. có bao nhiêu người đủ tình yêu trong mình để chụp một tấm ảnh người tình mình, đang liếm láp dương vật mình, in lên sách mà để cho một người xa lạ nào đấy nhìn và rơi nước mắt?



quyển thứ ba: thẫn thờ chảy nước mắt khi thấy người ta làm tình với nhau.
dày như một quyển bách khoa toàn thư, góp nhặt những những đoạn đường khác nhau trong sự nghiệp và trong cuộc đời của araki. có những khi araki chụp người, chụp đường, chụp phố, chụp những bông hoa, những người đàn bà - nhìn mà thấy gấp gáp quá. nhưng cũng chỉ vì, khi người ta phải đối diện với cái chết, người ta mới chạy lại trong vòng tay của cuộc sống. có một chương, araki chỉ chụp bầu trời. lúc đầu, em không hiểu. rồi araki nói, những bức ảnh đầy, araki chụp từ sân thượng bệnh viện. một hôm, araki nhận được một cú điện nói rằng bệnh tình của vợ hắn với y học bấy giờ không thể cứu chữa nổi. hắn không thể nào nói lại điều đó với vợ mình, chỉ hằng ngày đến và cố làm cho bà cười. rồi hắn lên sân thượng, và cứ thế, trong khoảng thời gian đấy, chỉ chụp bầu trời. hắn chụp cả yoko, những ngày cuối cùng. nhưng hắn lại nghuệch ngoạc tô lên những vệt xanh đỏ, sợ rằng rồi những bức ảnh đầy rồi sẽ sầu thảm quá, chết chóc quá.
rồi yoko chết.
araki nuôi một con mèo. ngày ngày chỉ chụp chính mình, loanh quanh trong căn gác với con mèo và những bức ảnh thờ yoko khác nhau từ trong nhà tới ngoài sân.


một chương khác - araki chụp những cặp tình nhân, và những nhân tình của hắn, rất nhiều đàn bà.
những bây giờ em mới thấy, sao bỗng dưng những gì vội vã, gấp gáp đầy vẻ hớn hở của araki lại cứ như hắn sợ sệt, mỉa mai chính mình. bỗng nhiên hiển hiện tình yêu bất diện với yoko trong tất cả những cặp tình nhân, tất cả những người đàn bà kia. tất cả những người đàn bà trẻ đẹp, sẵn sàng cởi bỏ quần áo và làm tình với araki. bỗng nhiên trong những tấm ảnh thô tục của araki lại đầy nhưng tôn thờ với phụ nữ, lại tràn đầy một tình yêu bất diệt với yoko, với đàn bà, và với cuộc đời. sau cái chết cuả yoko, cuộc đời ảnh của araki như được giác ngộ, và araki như đã chết đi, và hồi sinh lại với mầm sống mới. nhưng khi em xem đến ảnh của những người vô danh làm tình với nhau, em bật khóc. mất mát từ cái chết của yoko đeo bám hết cuộc đời và sự nghiệp hắn. có một sự gần gũi vô cùng khó tả, rất xa, và rất khó có được. một sự gần gũi khó hiểu và khó tả đến mức nó làm cho tất cả mọi thứ khác trở nên rõ ràng. và ý nghĩa của tất cả những sợi dây thừng trong quyển đầu tiên trở nên trong suốt.

"Tôi trói thân thể phụ nữ lại chỉ vì tôi biết rõ ràng tôi chẳng thể nào trói buộc được trái tim cô ấy. Chỉ những gì hữu hình mới có thể bị trói buộc được. Và sự trói buộc ấy trở thành âu yếm."



ps. em cũng nhận ra, mình thật may mắn. may mắn được nghệ thuật của một kẻ xa lạ có thể làm mình rung động đến thế.

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

what happened to the one who loved so so dearly they'd make me the most important thing in their world.

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

no goodbye kisses

người yêu ơi - muốn nói bao điều
nhưng sao môi này cứ thẹn thùng, giấu giếm
nhìn sâu trong đáy mắt dịu dàng
chẳng cần lời nào hơn








em chỉ mong mỗi sáng được thức giấc cùng anh.
rất nhiều, rất nhiều buổi sáng nối tiếp nhau.

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

một thoáng sầu muộn nhớ nhung nguy nga và rực rỡ. tưởng như là mình chưa từng sinh ra cho đến khi nào cảm thấy được những gì trần tục nhất thoát ra từ nhau. và như lại chết đi muốn ngàn lần nữa khi những giác cảm ấy tan đi và trôi mất.

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

Tôi đa đi đến tận cùng xứ sở
Đến tận cùng đau đớn, đến tình yêu

Buổi chiều này sặc sỡ như thêu
Muôn màu áo trong hoàng hôn rạng rỡ
Bàn tay ấm, mái tóc mềm buông xoã
ánh mắt nhìn như chấp cả vô biên
Chẳng có thời gian, chẳng có không gian
Chỉ tuổi trẻ, chỉ tình yêu vĩnh viễn.

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

i love you so much it overflows my already fat and awkward bodies in all directions.
have you ever felt so much love you don't want to share it with the world with the fear their interpretation of it is an underestimation.

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

do you feel lonely when you are with me?

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

so maybe it's true, that i can't live without you.

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Người ta sống rốt cuộc chỉ để yêu nhau, yêu một cái gì đó, chờ đợi ai đó và để ai đó chờ đợi mình.


-Những lá thư mùa đông, Phan Triều Hải

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

i always thought i was born and set for something great, and extraordinary
but as soon as i fell in love, i realized there couldn't be anything greater than or such as this
that this is going to be as extraordinary as any soul could reach, not any art comparable, acquirable, expressable.

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

anh của em đâu

người yêu em nhất trên đời đâu
người biết em rõ nhất đâu
tại sao anh không bao giờ nghe những gì em nói
rồi nghĩ xiên nghĩ xẹo
làm em giận quá,
nước mắt bốc hơi,
chỉ muốn cắn móng tay mình như con chuột,
cho đến khi đầu ngón tay chảy máu
rồi khóc tiếp
chắc rồi cũng chả bớt giận được đâu.

em sẽ ngồi đây ăn sữa chua
ngậm ngùi nuốt cục buồn
đợi anh về buồn tiếp.





em thút thít buồn
muốn chặt tóc quá đi thôi.

Thứ Tư, 6 tháng 4, 2011

may em không phải bà trời
chỉ là một hạt giữa trời bơ vơ

lêu.

à hình như có vẻ anh sắp yêu em ít đi.
em nên chuẩn bị tinh thần đón nhận một làn sóng những mờ nhạt từ anh.
để một ngày xấu trời lại đón thêm nữa những làn sóng đấy.
dạt đi dạt lại hết đời thì thôi.

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

worst day.jpg

em là một cái cây khô cằn, mọc xiên mọc xẹo, trồng trên một mảnh đất quá đỗi màu mỡ không biết phải bắt đầu hấp thụ từ đâu. cành em chẳng biết lựa đường mà mọc, có khi đâm chọc vào cây người ta, có khi mọc vươn thẳng vào vùng tối. Vì chẳng ai chen lấy cái khoảng không đấy của em cả, có ai mà thích mọc vươn vào vùng đất tối.

còn anh là cái gì trong cảnh tượng ấy.
thực ra em cũng không rõ lắm vì anh không giống mặt trời cũng chẳng phải mây mưa đất đá. Anh là một mảng không khí ẩm ướt sực những mùi chanh cam, đàn hương và nhưng đàn rêu ngọt như vani lăn tăn trên nhưng khúc sồi ở một vùng đất xa lạ. Anh là thứ đẹp đẽ nhất trong khoảng tối yên lặng. Anh có biết những cây khi bị chặt cành, trơ trụi những mảnh phẳng lỳ lộ ra một tổ hợp đường tròn đậm nhạt đẹp đẽ và buồn bã cứ đứng trơ ra giữa không trung không thuộc về đâu, lầm lũi sống chết cả đời không?

thiếu anh chắc em sẽ trở thành như vậy.
Đến khi nào em thôi làm anh buồn. Đến khi nào em thôi không ngơ ngác nữa. Nhưng người tình sinh ra để làm cho nhau buồn, đẻ ra nhưng đứa con có vần có điệu, có màu sắc có chiều sâu, có sáng tối dọc ngang. Để dần dần mọc rễ vào nhau như hai bào thai sinh đôi mắt nhắm trôi nổi trong bóng tối suốt đời. Để là người duy nhất trong đời nhau, để là luôn trông chờ một lần nữa sinh ra lớn lên cùng nhau, đảo lộn lại vòng sinh tử để chết đi trong cô đơn rồi sinh ra một lần nữa trong nhau

bây giờ em ngủ quay lưng lại phía em, còn em đi rán trứng đây - nếu có sự cố gì em sẽ kiện công ty sản xuất trứng về chấn động tinh thần.

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

"Dao Ánh. Dao Ánh. Dao Ánh.

Buổi chiều thật yên tĩnh. Anh đứng nhìn sự yên tĩnh đó rơi xuống từ một đầu cỏ, một con đường dốc, một nóc nhà rồi một thân anh. Hạnh phúc thật đơn sơ - Như một phép lạ thật mầu nhiệm bức thư Ánh đến ngay lúc này ném anh về một đỉnh cao ở đó, anh bàng hoàng nghe loài chim lạ hót. Anh xúc động như vừa tìm lại được một vẻ kỳ bí nào đã đánh mất.

Anh đốt lên điếu thuốc buổi chiều để ngửi mùi hoa cỏ dấy lên từ những tờ thư. Ôi hạnh phúc của một con người đã đi qua bao nhiêu con đường rộng, đã ướt bao nhiêu lần mưa, đã cúi đầu trên những con đường dốc sương mù. Sương mù. Làm sao anh có thể nghĩ được một buổi chiều như thế này lại cho anh có thư Ánh để đọc. Thật như một ân huệ của những ngày anh nằm heo hút ở đây mà nghe mình đánh mất dần tất cả...
"

(trích Thư tình gửi một người, Trịnh Công Sơn ).

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

Nằm khóc (Bùi Giáng)

Anh nằm khóc như em từng khóc
Anh nằm nghe anh nói lời gì
Anh nằm ngủ chiêm bao thấy em đọc
Những bài thơ bày tỏ nỗi lâm ly

Anh nổi dóa bảo rằng em bê bối
Những nỗi đời hà tất phải lâm ly
Em nên biết thật thà hay gian dối
Cũng chỉ là ? là thế đó nên chi

Tặng em ? mũi tẹt da chì
Tặng em - duy một thuộc tùy mà thôi
Tặng em ? quốc sắc bên trời
Tặng em từ đó muôn đời về đâu ?

Hôn em một trước một sau
Trước sau hôn hít đớn đau bội phần
Ngoài ra có lẽ vô ngần
Một hôn mười hít tuyệt trần mà ra

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

có không dám ngủ nhưng muốn khóc mà hết nước mắt rồi thì ngủ thôi



you also said the first sign of anything is not wanting to make love.
without you what's the use of any art and greatness
for the greatest i've ever known was love
do i not deserve that humane greatness
lần 2
em sợ quá anh ơi
ước gì em đủ ích kỷ để chết
anh ơi
không có anh mọi thứ trở nên đáng sợ lắm.
xong rồi đọc cái anh viết,
em chưa kịp nghĩ gì hay đọc kỹ mà chỉ vội vàng khóc vì sợ hãi thôi.
do you sleep well without me?
several hours without you seem like a completely different life to me, one i never want to live in.
for my guts are bloated of victoria spongecake and cigarette smoke and wanting you to kiss me right now so i don't throw up all my loneliness.

Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

the worst thing is not feeling exceptional to the person i love most.
imagine if they treated every woman the same way, cared about each of them the same way.
or something
the worst thing is not feeling exceptional to the person i love most.
even though i realized how selfish it is,
sometimes death still creeps up on me and i tiptoe onto it.
but then i cry to fall asleep.

ps.
loving you is not hard
it's the selfishness of expecting you to love me the very same way back.

pps
sợ nhất khi nào vừa khóc vừa cười
nức nở một nghìn lần

Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011

Ơn em



Ơn em thơ dại từ trời,
theo ta xuống biển, vớt đời ta trôi.
Ơn em dáng mộng mưa vời,
theo ta lên núi, về đồi yêu thương.
Ơn em ngực ngải môi trầm,
cho ta cỏ mặn, trăm lần lá ngoan.
Ơn em hơi thoáng chỗ nằm,
dấu quanh dấu quẩn nỗi buồn một nơi.
Ơn em tình như mù lòa,
như con sâu nhỏ bò qua giấc vùi.
Ơn em hồn sớm ngậm ngùi,
kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau.


-Du Tử Lê

Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

ôi em nhớ anh quá.
nhớ quá.
da thịt anh, những chất lỏng khác nhau lườn qua lườn lại.
em nhớ anh như thân thể em không còn là của em nữa
ực - một ngụm nước và trôi đi, tan đi trong nữa nhớ nhung nửa hạnh phúc
em nhớ những đau đớn hoan lạc nhất.
anh của em
anh có nhớ mùi thân thể em lăn những vòng vô tận quanh anh không
em nhớ anh nơi nào đấy giữa cằm và lợi ẩm ướt gặp nhau, cứ giật giật mãi, thôi giục nước mắt vô tư rơi chẳng hiểu sao cứ thế
em cũng không hiểu những tại sao mà những phần cơ khắp nơi cứ rung động quỳ quặc như anh vẫn ở bên em, trên em, bên trong em vô tận.
em có thể thề với chính mình rằng khi em với anh ở gần nhau nhất, tít tận đâu bên trong nhau, điều kỳ lạ nào đấy xảy ra và em khóc
em bảo anh tắt đèn đi để em khóc
khóc khi em ngồi
khi em nằm
khi em đang ở trong vô vàn những hạnh phúc mà một vàn câu chữ khác có tan chảy ra rồi chảy mãi, chảy mãi cũng không bao giờ chạm vào được
em nhớ khói thuốc của anh và của em được ngã vào nhau, biến mất cùng nhau, giống như khi anh ở trong em
vì thế mà em thích hút thuốc sau khi làm tình làm
như ngắm cảm giác hạnh phúc đấy trở thành một hình ảnh diễn ra trước mắt mình
em đang xem tranh của người ta yêu nhau vẽ cùng nhau, tựa là ' khi làm nhau buồn thì làm gì?' ' khi sắp xa nhau thì làm gì?'
những nét vẽ nguệch ngoạc.
em nghĩ anh và em cũng vẽ những bức tranh.
anh và em còn viết nên những bài thơ.
hát lên những bài hát.
bao nhiêu vô vàn thứ nữa.
khi anh ở bên em, trên em, trong em.

à
tổ hợp những cái hộp gỗ mà em gọi là sự vun đắp lại của tinh thần về thể xác là cái em rất sợ phải giải thích, dù nó có được làm ra để người ta nhìn đi nữa
nhưng sẽ chẳng ai hiểu cả
vì chẳng ai trong số đấy là anh của em.
chỉ là những hộp quá khứ
hộp sợ hãi
hộp nhớ thương
hộp hờn trách
hộp tôn thờ
hộp khát khao
em làm nên chỉ mình em biết khi em nói anh là chìa khóa nắm giữ cả tâm hồn lẫn thể xác em, mặc dù anh có biết hay không
nhưng có ai hiểu vì em có muốn ai hiểu
làm sao cho người ta biết là những khi này em vừa chết đuối trong một hòm sắt chính em không còn chìa khóa
ôi làm sao em dám cho người ta biết
có những khi em nhớ anh vô cùng
như lúc này cứ nhắc lại y như rằng em phải khóc thôi
vì tất cả nhũng cái đấy đều quá thiêng liêng, đều được giấu quá kín
sau những hình vẽ mỏng vẽ nhạt
trong những tàn thuốc tất cả đều là davidoff
trong những cành củi khô mọc từ trong em từ khi nào
trong những mắt ướt
môi khô
nhắm nghiền không biết ngày tháng
cứ như mãi vẫn mơ, tỉnh dậy rồi thì cũng vẫn là mơ
làm sao em cho người ta biết
là giấu sau đấy là những mảnh của anh, như những mảnh kính li ti
cứ bám riết mãi lấy em, một mảng hồn được chắp nhặt từ vô vàn những mảnh thủy tinh, chạm vào phần hồn dễ vỡ , nhưng vẫn cắm mãi vào không bao giờ rời ra
làm sao em dám để cho người ta biết
là những con chim trong tổ ấy chỉ là những đứa con tình cảm được sinh ra từ những ký ức về anh
em làm ra vì em biết rõ rằng đấy là điều em sợ nhất
những điều em sợ phải đối diện nhất
ôi những khi con cuối cùng bứt ra khỏi -
chỉ là ảo tưởng thôi.
làm sao mà em qua khỏi quá vòng luẩn quẩn thứ 1 thứ 2
em chẳng bao giờ rũ bỏ được anh ra khỏi tâm hồn của em đâu, dù anh có biết anh không.

làm sao mà em biết được,
em yêu anh nhiều lắm.
em chỉ sợ không làm được người vợ mà anh vẫn luôn mong muốn
vì em không bao giờ muốn khi đấy đến cả, khi anh không muốn em nữa
khi em là một người không phải người anh mong muốn
em muốn anh cứ ở bên em mãi thế
rồi là ngày, hay là đêm,
anh nằm bên cạnh em,
thổi sự sống vào trong em. ấm hơn bất kỳ một thứ ánh sáng nào, vì đấy là anh, vì em biết đấy là anh, dù em có nhìn thấy anh hay không.

em không biết khi hết khóc rồi thì nên ngắm anh đến sáng,
cứ như em cho mình ăn thật nhiều một thứ kẹo em thích, ăn mãi ăn mãi không bao giờ chán.
hay em nên nằm ngủ
rồi để khi tỉnh dậy em sẽ được thấy anh
như mỗi khi về nhà lại được bà cho ăn kem như hồi bé.

ôi
anh là tất cả những mảnh ghép khác nhau trong cuộc sống của em,
trong anh là tổ hợp những bạn bè, những mảnh gia đình khác nhau mà em yêu thương nhất
anh là của em rồi
vì thế, vì cái cấu tạo đấy mà anh phải là của em rồi
thật ích kỷ quá nhưng khi yêu anh nhiều thế này em chằng biết đến gì nữa cả
những thành kiến của bố mẹ anh với em
hay gì đi nữa
thì em cũng phải có anh cho riêng em.

à mà đấy
em cũng không hiểu tại sao anh hỏi là anh có ở trong tác phẩm nào của em không nữa
nhưng đừng nói là anh không mang lại một nguồn cảm hứng nào cho em
vì xúc cảm chính là thơ, là nhạc, là tranh đấy anh biét không, nhưng vô tận hơn nhiều
nó vô biên lắm, không thơ hay nhạc hay tranh ảnh nào diễn ta được đâu.
mà cái đấy thì em chưa bao giờ biết đến cho đến tận bây giờ
anh dẫn tay em đến,
hôn em đến
đén bên trong em rồi em cảm như mình được chảy ra, trào ra trong vô tận.
giờ thì anh biết rồi -
cái hạnh phúc mà em vẫn luôn nhắc đến đấy.

anh của em ơi
em chẳng còn muốn gì hơn thế cả
em chỉ muốn lăn mãi cũng anh về cái nơi ấy
lăn mãi lăn mãi
không bảo giờ phải nhìn lại, phải lăn trở lại cả.
nhiều khi đến câu chữ, thứ yêu thích nhất của em cũng tan thành bụi. và em không thể yêu anh bằng thơ nữa. mà nước mắt thì không thể đẹp như thơ. nước mắt chỉ làm anh nhòa đi và biến mất.