Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010


"Như ru ta vào giấc mơ, bao lá khô rơi mùa thu tới
Em không tin rằng chia tay, em vẫn nghe tim mình đắm say"

-lang thang, phuong thanh.

có bao giờ người ta hỏi mình,
"tại sao những bài hát hay gồm nhiều câu hay, nhưng miệng mình vẫn chỉ lặp đi lặp lại một câu."

câu hat ấy cằng xoắn chặt lấy, ứa máu, càng hát.
giống như muốn quên một người không đáng nhớ, thì những khỏanh khắc đáng lẽ ra phải được chôn vùi càng cứ như thây ma bật mồ sống dậy, lảng vảng cào cấu những chỗ đau chưa lành da mới.

như lẽ thường, những kẻ hết yêu luôn lảng vảng quanh những người con yêu hắn, để làm cho quá trình lành lặn khó hơn.
nhưng không theo lẽ thường, khi người ta hết yêu hắn rồi, hắn là quay lại lởn vởn, cầm lấy nắm quá khứ đầy sạn ném vào làm da mới mọc, làm cho trầy xước những người đã xé đi những mảnh quá khứ cuối cùng của mình ném xuống góc khuất để bước tiếp.

có lẻ có những kẻ chỉ thích làm sưng tấy cho người khác vô cùng.

-----
to anh: để sống, em biến sự mất mát thành một sự chờ đợi thật dài với một đích đến không được xác định. một đích đến em chỉ có thể nhìn thấy khi nhắm mắt lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét