Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

anh của em đâu

người yêu em nhất trên đời đâu
người biết em rõ nhất đâu
tại sao anh không bao giờ nghe những gì em nói
rồi nghĩ xiên nghĩ xẹo
làm em giận quá,
nước mắt bốc hơi,
chỉ muốn cắn móng tay mình như con chuột,
cho đến khi đầu ngón tay chảy máu
rồi khóc tiếp
chắc rồi cũng chả bớt giận được đâu.

em sẽ ngồi đây ăn sữa chua
ngậm ngùi nuốt cục buồn
đợi anh về buồn tiếp.





em thút thít buồn
muốn chặt tóc quá đi thôi.

Thứ Tư, 6 tháng 4, 2011

may em không phải bà trời
chỉ là một hạt giữa trời bơ vơ

lêu.

à hình như có vẻ anh sắp yêu em ít đi.
em nên chuẩn bị tinh thần đón nhận một làn sóng những mờ nhạt từ anh.
để một ngày xấu trời lại đón thêm nữa những làn sóng đấy.
dạt đi dạt lại hết đời thì thôi.

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

worst day.jpg

em là một cái cây khô cằn, mọc xiên mọc xẹo, trồng trên một mảnh đất quá đỗi màu mỡ không biết phải bắt đầu hấp thụ từ đâu. cành em chẳng biết lựa đường mà mọc, có khi đâm chọc vào cây người ta, có khi mọc vươn thẳng vào vùng tối. Vì chẳng ai chen lấy cái khoảng không đấy của em cả, có ai mà thích mọc vươn vào vùng đất tối.

còn anh là cái gì trong cảnh tượng ấy.
thực ra em cũng không rõ lắm vì anh không giống mặt trời cũng chẳng phải mây mưa đất đá. Anh là một mảng không khí ẩm ướt sực những mùi chanh cam, đàn hương và nhưng đàn rêu ngọt như vani lăn tăn trên nhưng khúc sồi ở một vùng đất xa lạ. Anh là thứ đẹp đẽ nhất trong khoảng tối yên lặng. Anh có biết những cây khi bị chặt cành, trơ trụi những mảnh phẳng lỳ lộ ra một tổ hợp đường tròn đậm nhạt đẹp đẽ và buồn bã cứ đứng trơ ra giữa không trung không thuộc về đâu, lầm lũi sống chết cả đời không?

thiếu anh chắc em sẽ trở thành như vậy.
Đến khi nào em thôi làm anh buồn. Đến khi nào em thôi không ngơ ngác nữa. Nhưng người tình sinh ra để làm cho nhau buồn, đẻ ra nhưng đứa con có vần có điệu, có màu sắc có chiều sâu, có sáng tối dọc ngang. Để dần dần mọc rễ vào nhau như hai bào thai sinh đôi mắt nhắm trôi nổi trong bóng tối suốt đời. Để là người duy nhất trong đời nhau, để là luôn trông chờ một lần nữa sinh ra lớn lên cùng nhau, đảo lộn lại vòng sinh tử để chết đi trong cô đơn rồi sinh ra một lần nữa trong nhau

bây giờ em ngủ quay lưng lại phía em, còn em đi rán trứng đây - nếu có sự cố gì em sẽ kiện công ty sản xuất trứng về chấn động tinh thần.

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

"Dao Ánh. Dao Ánh. Dao Ánh.

Buổi chiều thật yên tĩnh. Anh đứng nhìn sự yên tĩnh đó rơi xuống từ một đầu cỏ, một con đường dốc, một nóc nhà rồi một thân anh. Hạnh phúc thật đơn sơ - Như một phép lạ thật mầu nhiệm bức thư Ánh đến ngay lúc này ném anh về một đỉnh cao ở đó, anh bàng hoàng nghe loài chim lạ hót. Anh xúc động như vừa tìm lại được một vẻ kỳ bí nào đã đánh mất.

Anh đốt lên điếu thuốc buổi chiều để ngửi mùi hoa cỏ dấy lên từ những tờ thư. Ôi hạnh phúc của một con người đã đi qua bao nhiêu con đường rộng, đã ướt bao nhiêu lần mưa, đã cúi đầu trên những con đường dốc sương mù. Sương mù. Làm sao anh có thể nghĩ được một buổi chiều như thế này lại cho anh có thư Ánh để đọc. Thật như một ân huệ của những ngày anh nằm heo hút ở đây mà nghe mình đánh mất dần tất cả...
"

(trích Thư tình gửi một người, Trịnh Công Sơn ).

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

Nằm khóc (Bùi Giáng)

Anh nằm khóc như em từng khóc
Anh nằm nghe anh nói lời gì
Anh nằm ngủ chiêm bao thấy em đọc
Những bài thơ bày tỏ nỗi lâm ly

Anh nổi dóa bảo rằng em bê bối
Những nỗi đời hà tất phải lâm ly
Em nên biết thật thà hay gian dối
Cũng chỉ là ? là thế đó nên chi

Tặng em ? mũi tẹt da chì
Tặng em - duy một thuộc tùy mà thôi
Tặng em ? quốc sắc bên trời
Tặng em từ đó muôn đời về đâu ?

Hôn em một trước một sau
Trước sau hôn hít đớn đau bội phần
Ngoài ra có lẽ vô ngần
Một hôn mười hít tuyệt trần mà ra