Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

i'm not accounting. there's been too many mistakes for me to be accounting.
i'm not virtous. therefore i wouldn't be ignorant either.
i'm not dumb. i was ignorant once so i'm not dumb enough to be ignorant again.
i'd rather file my letter of resignation and walk out with my chin up rather than to be fired again.

Thứ Tư, 21 tháng 4, 2010

i know i've done things too, but i have never once been dishonest. and solely for that reason nobody has the right to doubt me...especially if we were to compare...

"And you say that I hurt you, in a voice like a prayer
Yeah, you say that I've hurt you, and your voice is like a prayer
Yeah, well maybe I hurt you sometimes, but let's contrast and compare
Lift up your shirt, the wound isn't there"

Just thinking about it upsets me so much I want to burst into tears.

Thứ Tư, 7 tháng 4, 2010



em muốn anh cứ yêu em như đứa trẻ cứ gặm nhấm lọai kẹo mình thích nhất, chứ không ồ ạt như sự mất mát gần kề. vì mất mát thì có ai là không biết đâu. và bằng cách cứ chất đầy hiện tại bằng dồn dập yêu thương thì cũng chẳng liên quan gì đến quá khứ cả. tim em chẳng phải là cái ca nước, cứ đổ đầy vào là sự lấp đầy bắt đầu từ đáy, dâng dần lên miệng cốc. bây giờ anh có mang đến cho em bao nhiêu yêu thương thì nó chẳng bao giờ có thể đủ nhiều để tràn về lấp đầy cái mênh mang trống anh đã lấy đi trong em trước đây cả. nhưng em chả thế nói cho anh biết, làm sao em có thể vì cái trống rỗng của mình mà quét đi những mảng hồn của ngườikhác, của người yêu em, của người em yêu.

hơn nữa anh ạ, sự dối trá chưa bao giờ là một vấn đề quá lớn lao hay nhức nhối cả anh ạ. vì sai lầm hay dối trá cũng chỉ mang lại sự đau đớn tức thời, dài hay ngắn tùy thuộc, nhưng đều mờ dần đi. vấn đề là con người ta sau khi bị dối một lần, thì không bao giờ có thể thóat khỏi sự không an tâm và nơm nớp lo sợ cả, chẳng có lòng tin nào là tòan vẹn sau đó cả, mặc dù bất kỳ ai có thể nói khác đi nữa, thì chỉ là sự cố gắng khẳng định với chính mình. nhưng điều này không may lại không liên quan gì đến sự thuyên giảm trong yêu thương cả.

nếu như yêu một người là cho họ cái quyền có thể làm mình đau, thì trong một tình huống đã bị vỡ tan rồi, quyết định yêu lại, tiếp tục, là một sự hy sinh khó mà nói được là ở mức không ích kỷ, bất cần, hay vược mọi hạn mức được đặt ra trong việc tự trọng hay bảo vệ bản thân. Là việc biết rõ ràng tiếng vỡ tan như thế nào, vị vỡ tan đắng thế nào, và mình có thể thấp tới thế nào, mà lại liều mình như chẳng có để cho người khác cái quyền ấy một lần nữa, là một điều quá khó lý giải trong tâm tưởng và cảm xúc. Càng khó giải thích hiện tượng đấy hơn trong quá trình trưởng thành của một con người, biết bảo vệ mình và hiểu rõ sự cần trân trọng những cảm xúc của mình, nhất là khi dễ khi tan vỡ.

trên một phương diện khách quan, có thể gọi là ngu ngốc. Vì người ta nói rằng bị tổn thưởng và vỡ tan lần đầu là vô tình chẳng biết và là lỗi của kẻ làm tổn thương. còn lần thứ hai là do sự bất cẩn của kẻ bị tổn thương.

chả có ai mất bao nhiều công xây những tưởng cao bao bọc, bụi rậm đầy gai quanh mình sau những tan vỡ để chính tay mình đập chúng xuống, máu cứa rách thịt rách da cho thấy những hiện diện của đau thương quá khứ.

còn anh, có bao giờ anh nghĩ sau ngần ấy vượt qua, kết quả của công sức và thời gian mới đủ che lấp nỏi, em làm khóc như một đứa trẻ sau ngần ấy tháng ngày tránh mặt anh. vì tình yêu tuột đi không mong muốn là một tình yêu được cố gắng gác lại và lãng quên với sự giúp đỡ của thời gian. còn anh lại không cho phép điều đấy xảy ra vào khi em bắt đầu không còn nghĩ về nó nữa.

em chẳng biết phải than phiền gì. vì em yêu anh cứ nhiều như thế nên em chịu. vì em không thể nhắc nhở nổi mình để nén dồn cảm xúc nên em phải chịu. em gồng mình để yêu anh vì em biết anh cũng làm như thế vì em. anh thử nghĩ xem, anh nói rằng tình yêu không phải buôn bán, không phải cứ cho đi là mong nhận lại gì. anh nghĩ em có hiểu quá rõ điều đó không? sau cái lần điên lọan định thả rơi em lần nữa vì sự làm em đau thì anh còn thêm lần nào nghĩ thêm không? vì anh nghĩ em còn có thể mang trong mình nhiều đau thương hơn cái hành trình em đã đi qua, lết qua cô đọng lại dẫn em đến những câu chữ này không? vì em đã trót phá hết tường rào bụi dậm cho anh rồi, anh lại thả em ở đấy tơ hơ với vết thương hở thì em biết nhìn về đâu, xây lại từ đâu.

có biết bao nhiêu điều em nghĩ mà chẳng dám nói với anh. tại sao anh lại kéo em về tái diễn quá khứ và để em yêu anh khi anh chẳng bao giờ ở đây, cứ chống vánh như mỗi lần anh xuất hiện? tại sao anh lại để em yêu anh trong ngắn ngủ của thời gian và rộng dài của khỏang cách? tại sao em lại nên gặp lại anh sau khi anh đi nốt lần này nữa? em cứ chỉ mong rằng một lần này thôi em được yêu anh trọn vẹn, xứng đáng, và đủ đầy, như sự bắt đầu lại và khép lại một cuốn sách mà hầu hết được viết lên bằng nhớ thương và đau khổ. em biết em sẽ nhớ anh nhiều vô hạn sau khi lật trang cuối cùng nhưng em chỉ muốn một lần thôi, yêu anh trọn vẹn và thật sự, như là tình nhân khép lại nét vẽ cuối cùng của hình tròn yêu đương rồi nhấc bút. em chỉ muốn được yêu anh như thế rồi quay đi, không bao giờ nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa, và kết thúc với một sự ra đi tầm thường như bao kẻ yêu nhau, có đầu, có giữa, có kết. vì em chưa một lần có thể yêu anh trong giản đơn và một sự tầm thường em thường khinh ghét chợt mang một tính cao sang khó nhọc xa vời.

em muốn anh biết rằng em chỉ muốn yêu anh trọng vẹn để rồi đóng khung tình yêu đấy như sự hiện diện cuối cùng và duy nhất giữa anh và em, không có sự kéo dài đau thương nào nữa.

thế nên bằng nên tảng là đau thương hay không an tâm, thì hãy cứ để em yêu anh như thế cho đến khi nhấc bút.


"Có ai đã nói rằng, tôi không cần cho anh ấy.
Họ thì thầm với nhau rằng, anh ấy sẽ bỏ rơi tôi.
Khi lòng tôi buồn bã, nhưng vẫn đó mùa cây trổ lá.
Những chạm va, từ lâu người vẫn vô tình với nhau.

Chỉ có tôi hiểu, vòng tay ấm áp mỗi khi anh ôm siết tôi.
Chỉ có tôi hiểu, tình yêu mà anh vì tôi đắp xây.
Những ngày nắng hạ mưa đông.
Tìm tôi anh đến bên tôi.
Những sẻ chia buồn vui, những gì tôi cần anh.

Có ai đã nói rằng, tôi không cần cho anh ấy.
Họ ngồi về phía chân trời, nhưng gió cứ thoảng qua tôi.
Ôi mùa đông lạnh giá, ai cũng thấy mình như mất mát.
Vô tình thôi, từ lâu người vẫn vô tình với nhau.

Để mãi tôi hiểu, lời anh vẫn nói với tôi qua đôi mắt nâu.
Để mãi tôi hiểu, vì sao từng canh giờ tôi nhớ anh.
Những lời gió ngàn phía xa, trả theo gió cuốn lên trời.
Tôi gọi anh niềm tin, sẽ chẳng chia niềm tin.

Chỉ thế thôi, tôi tin anh ấy, vì tất cả tình yêu nơi anh.
Chỉ thế thôi, tôi cám ơn đời, mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời.
Chỉ thế thôi, tôi tin anh ấy, bằng tất cả tình yêu nơi tôi.
Chỉ thế thôi, tôi cám ơn đời, mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời."

-Đỗ Bảo