Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

sao khó hiểu thế.
mọi thứ đang yên lành -
bỗng nhiên; bùm.

đầu bị hết chỗ.
không còn chỗ để nhét thêm một điều gì nữa.

nếu không gặp (lại) anh, chắc em sẽ khác.
chắc bằng giờ này em đã ít nhiều vô tư trở lại.
nhưng khôngggggggggggg.
anh lại cứ ở đấy, chập chờn như bóng ma.
em muốn bước tiếp nhưng anh lại vẫn cứ chập chờ ở đấy.
em muốn nhìn một người khác không phải là anh nhưng anh vẫn chập chờn ở đấy.
thế là em cứ ngập ngừng mãi ở một nơi, đầu gối run lên chả biết phải bước về đâu để không bị bủa vây. Và vì em là em, em cũng không thể ngã xuống ôm lấy mình trong sợ hãi. Em cứ đứng mãi ở đấy.
Xung quanh đang đông, đang an tòan, đang làm cho em ấm lòng bỗng dưng biến mất hết.những gì chắc chắn nhất bõng dưng lung lay. nhưng có lẽ chỉ vì nhãn quan em lung lay, tai em ù mà em không nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì khác.

nhưng dù thế nào rồi cũng sớm qua thôi, em lại lê lết về cuộc sống nhẹ nhàng không có anh mà em cố gắng mãi mới có được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét