Thứ Năm, 16 tháng 4, 2009


Không đề 1

Tôi tặng em một phiếm đàn buồn
Để vang lên vào ngày mưa gió.
Để tiếng lòng tôi rã rời cùng gió,
Hun hút vào những sâu thẳm nơi em.

Tôi tặng em một giọt nắng phai,
Để sớm mai này em giữ xuân ở lại.
Để rồi khi bớt u mê hoang dại,
Em thấy lòng mình vọng tiếng tên tôi.





Không đề 2

Em mang tình đi thuở còn thơ,
Đến với trời sao,
Phơi tình, đong tình cho đỡ nhớ.

Em về tinh khôi tự khi nào,
Trời khuya có nhớ
Quấn lấy em tôi lúc quay về.

Em gói kinh cầu với trời sao,
Gửi lên ngàn mong manh,
Thổi tình đi trong mênh mang là thế.

Để khi em về,
Mang theo bao nhiêu bóng nắng,
Và long lanh trời sao đang khóc sau em.

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2009


"the problem is not that things are broken. the problem is that they can't be mended again."


it's ridiculous to baffle with someone's head, so that they are made of iron and steel tolerance of pain then come back and ask to do the favours that are no longer needed.

the concept of healing or fixing is often too simple to most who have done hurting.