Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010

1. Tín ngưỡng với tôi là một nguồn cảm hứng hơn là một sự tôn thờ hay một thế lực kiểm sóat cuộc sống/số phận của mình.

2. Sống là một sự tự do nhiều mặt. Tự do trong suy nghĩ, nói năng, và cảm xúc. Sống thiếu tự do không phải là đang sống mà là một sự tồn tại mờ nhạt

3. tình yêu giống như sự trần trụi. nếu có nó thì có thể đẹp, có thể không. nếu thật, thì đẹp nhất, nhưng không thật, thì người ta vẫn học cách để yêu nó. có thể phủ nhận nhưng những lúc thỏai mãi nhất, là những khi có nó. và dù có ghét bỏ nó, thì nó vẫn ở đấy, không thể thóat được. nếu không có nó, thì khó chịu, nhưng vẫn sống được.

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2010

một khi em đã thả lồng ngực mình ra,
thì em không thể, không thể, không thể để anh giết em thêm lần nữa.

mà thế nào cũng được, giết hay không.
em yêu anh.

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

i need someone to tell me,
some things happen fast,
doesn't mean they're not real.

and that it's alright for me to stay in one place,
being the dumb one when it comes to love like i usually am.

ps. i miss his lips.

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2010

cái gì xảy ra nhanh quá
thì sau khi nó hết
đều giống như một giấc mơ.
nhưng trong giấc mơ người ta nhớ hình ảnh,
âm thanh
khi thức giấc
chứ không phải là
mùi hương,
hay vị...
có lẽ nên hơ tay vào nỗi nhớ cho tay đỡ lạnh.
---------------------------------------------------
đêm qua em lại khóc. trong 1 tuần gặp rồi không gặp anh, em khóc 3 lần.
lần thứ nhất,
em khóc vì em sợ rằng bức tường em mất bao lâu xây cất lại bị sụp đổ vì anh lại xuất hiện. anh vẫn là anh. em chỉ mong rằng anh khác đi, rằng anh sẽ không còn là anh mà em từng yêu nữa. nhưng không, anh vẫn vậy, vẫn là người em từng yêu và chưa từng thả trôi..
lần thứ 2 em khóc,
vì nhớ anh. nhớ mùi anh. nhớ tay anh. nhớ tất cả về anh mà em vừa có đã biến mất.
lần thứ 3,
em khóc vì sợ hãi. em khóc vì sợ hãi sự ngốc nghếch ngông cuồng giả mù giả điếc của mình.
em được bảo rằng, đừng tin, đừng tin gì cả.và em biết rõ hơn cả, việc tin anh đã dẫn em đến ngần nào đau khổ. có phải anh chỉ bỗng dưng nhớ em, yêu anh nhiều đến thế vì khỏang trống mối tình trước để lại cho anh. có phải vì bây giờ anh dễ vỡ, anh sợ hãi, anh chết vì tình nên mới là em không? anh nói là nhớ em đến chết, nhớ môi em đến phát điên, nhớ được cầm tay em, nhớ được ôm em, nhớ được em dựa vào ngực, nhớ được em nằm đùi, nhớ được hôn em, làm em òa khóc lên.
làm sao anh hiểu rằng, bây giờ trong em chỉ còn là những mảnh vỡ, em phải nhặt từng mảnh vỡ ấy lên, và yêu anh bằng từng mảnh.
em không dám nói rằng mình đã không, không dám nhận là đang nhớ anh, không dám nhận là lại yêu anh... em chưa bao giờ trách anh, nhưng làm sao em quên được. việc yêu anh như tự cầm dao kề vào cổ mình nhưng không vì một lý do nào, em vẫn đâm đầu vào. vào một việc chả có tương lai mà chỉ tòan là quá khứ đã giết chết em.
em sẽ phải yêu trong dè chừng, vì bất kỳ một bước nào tiếp theo, em lại có thể ngã quỵ, trên đôi chân mà em mất bao lâu mới có thể tự vực mình dậy được. nhưng khi anh ở cạnh em, thì em không thể nghĩ đến những gì anh đã gây ra cho em, em chỉ có biết đến những gì ngu ngốc nhất theo một cách đàn bà. chỉ nghĩ đến nếu ngày mai em không còn ngửi thấy mùi của anh, rằng em sẽ phải nhớ được bàn tay anh như thế nào, cách anh vuốt lưng em khi ôm em như thế nào, để gặm nhấm cùng nỗi nhớ.

tại sao em lại yêu anh, một sự ngu ngốc của đàn bà mà em tưởng rằng em đã bỏ quên được.

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

im not too sure of how much i'll miss you these coming days.
but there's one thing i'm sure of,
that i'll suffocate tonight for the missing scent i've gotten used to.


ps. i guess it's bad when you're dreaming and awake at the same time, it makes you quite helpless, and realize you've never missed anything or anyone like this ever before.
i can kiss a million people whom i absolutely have no feelings for, but i can't hold their hands.
sometimes i feel like a child at age 7 that thinks holding hands is the most sacred thing ever. but then after countless number of loveless kisses and sex, it is luxurious to me, something like that.


so by holding my hand, you've made it impossible for me to protect my fragile little heart.

Thứ Ba, 16 tháng 2, 2010

nhớ quá. phát điên. :(

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

sao khó hiểu thế.
mọi thứ đang yên lành -
bỗng nhiên; bùm.

đầu bị hết chỗ.
không còn chỗ để nhét thêm một điều gì nữa.

nếu không gặp (lại) anh, chắc em sẽ khác.
chắc bằng giờ này em đã ít nhiều vô tư trở lại.
nhưng khôngggggggggggg.
anh lại cứ ở đấy, chập chờn như bóng ma.
em muốn bước tiếp nhưng anh lại vẫn cứ chập chờ ở đấy.
em muốn nhìn một người khác không phải là anh nhưng anh vẫn chập chờn ở đấy.
thế là em cứ ngập ngừng mãi ở một nơi, đầu gối run lên chả biết phải bước về đâu để không bị bủa vây. Và vì em là em, em cũng không thể ngã xuống ôm lấy mình trong sợ hãi. Em cứ đứng mãi ở đấy.
Xung quanh đang đông, đang an tòan, đang làm cho em ấm lòng bỗng dưng biến mất hết.những gì chắc chắn nhất bõng dưng lung lay. nhưng có lẽ chỉ vì nhãn quan em lung lay, tai em ù mà em không nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì khác.

nhưng dù thế nào rồi cũng sớm qua thôi, em lại lê lết về cuộc sống nhẹ nhàng không có anh mà em cố gắng mãi mới có được.

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010

năm mới nhẹ nhàng mới.

nhưng tôi đến phát điên với cái mùi còn vương lại trên người tôi. :))

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2010

i believe i finally,
had to courage to spill half of my bottled up feelings.
despite the fact it's silly and it ruins my pride. that nobody has the same bottled up feelings i do.
i just had to get it off my chest.

now why does it still feel so heavy.

Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010




yeah. that's how it is.
that's just how it is.

Thứ Tư, 10 tháng 2, 2010

Hết khóc rồi thì lại cười. Hết buồn thì lại vui.
Xong thì hát bài
" Đã hết buồn và hết vấn vương
Đã hết hơn giận hết nhớ thương..."

đấy là trong bối cảnh một thế giới hòan hảo và một trai tim lạnh lùng sắt đá thì sẽ thế...
=))=))=))

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010




tại sao những gì em lo sợ nhất lại cùng lúc dồn dập đến để bóp ngạt em. em cứ lóng ngóng chờ nó đến, chả biết phải làm gì, chả biết phải nói gì, chả biết phải nghĩ gì.

---
Và thế là em chờ đợi cho mọi việc này trôi qua,
để những tháng ngày nhẹ nhàng hơn có thể sớm bắt đâu.
Em sẽ lại một mình nhưng có lẽ vô tư hơn.
Và em sẽ khóc chỉ vì em mà chẳng vì ai khác.

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010




khi con người ta đã quen với những mất mát quá đỗi lớn lao. thì những mất mát vật chất thường ngày khó có thể làm nên chuyện gì to lớn.
--------
i don't have anything that belongs to him, not a lousy photo or gift. All there is to hold onto are littlest fragments of memory that should've drifted far from shore years ago...
--------
sometimes it's hard to understand what people want from me. so it's better off acting the way i do, acting like i don't care. it's hard being a person that can't show a sign of insecurity or weakness.
tất cả những gì tôi muốn là được gạt sang một bên và được để yên. tại sao gạt sang một bên được rồi mà không để yên được. điều đấy khó lắm sao?
-------
i don't like those times in my life when i have so much that it's overwhelming in a negative way and everything tries to fuck with my head all at once.
nobody ever taught me how to deal with pain.