Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

-

Cứ nghĩ yêu là dễ lắm. Cứ đâm đầu vào mà yêu thế là xong. Ai mà biết được nó lại khó thế này. Phức tạp quá mà đầu óc mình thì đơn giản. Ai mà biết được là không phải chỉ biết yêu thôi là đủ. Ngậm miệng mở miệng. Nhắm mắt mở mắt. Cứ tưởng mịn thành gỗ đá từ lâu rồi nhưng có khi vẫn chưa đủ.

Bao giờ thì anh (sẽ) chủ động nói chuyện với em trước? Không bao giờ. Nhưng điều đấy chẳng quan trọng vì em hết tự trọng từ lâu rồi và rất dễ nhớ anh.

em chẳng biết phải viết gì ở cái blogspot này nữa. Như là một phần nào đấy tromg em chết rồi và nó cũng chết theo em. Có thể thế hoặc đấy chỉ là lý do con thực ra em cạn chữ rồi. Mỗi lần bắt đầu viết gì là em chỉ nghĩ đến việc anh sẽ nghĩ gì sẽ xử sự khi nào sau khi đọc rồi chả biết mình nghĩ gì nữa. Có lẽ lần trước khi xoá blog này đi là em để nó chết rồi, giữ nó lại cũng chỉ vì không muốn đánh mất những gì em đã viết và cảm nhận năm 2008. Giữ lại cũng nên chỉ để mà đọc thôi chứ không phải để thỉnh thoảng dùng nước mắt để pha loãng nó ra. Vì em không còn là em của 2008. Vì em giờ muốn một cuộc sống bình thường chứ không phải một cuộc sống luôn luôn chờ đợi rình rập những đỉnh điểm của cảm xúc bất kể là vui hay buồn. Mà thực lònh mà nói thì khi ấy lấy đâu ra vui, cứ lấy cái buồn vô cùng buồn không thể buồn hơn đấy làm niềm vui duy nhất. Nhưng giờ em muốn một cuộc sống đơn giản và đáng lẽ ra điều đó phải dễ dành hơn chứ. Nhưng chắc lớn lên rồi người ta mới thấy càng mong ước điều đơn giản thì quá trình có được nó càng khó khăn. Có lẽ vì nó đòi hỏi một trạng thái cân bằng kéo dài, chứ để đánh mất mình trong lệch lạc của cảm xúc thì bỗng nhiên chẳng khó. Nhưng em chưa đủ lớn để hiểu cái cuộc sống đơn giản mà em muốn thực sự khó khăn đến thế nào mới có được. Em sẽ phải đánh mất những gì, cho đi bao nhiêu. Vì em chẳng thấy mình có gì để mất. Em thích sống một cuộc sống luẩn quẩn kể cả nếu em chỉ lủi thủi một mình hầu hết thời gian để đánh đổi cho cảm giác an toàn không phải đối mặt với những sự mất thăng bằng. Thế nên em xin anh hãy để yên nếu em nói em muốn một mình, rằng em thà không có bạn còn hơn phải giải thích hay cãi vã với anh vì em thực sự muốn thế. Em sẽ không giải thích điều này với những người đã từ là bạn em vì em không mong và không cần họ phải hiểu. Nhưng ít ra em mong anh sẽ hiểu và tôn trọng mong muốn của em. Thế.

Còn về nghệ thuật, em tự thấy mình không còn khả năng sáng tác nữa cho dù nó là ngôn ngữ hay hội hoạ nên em sẽ không nuôi ước mơ làm nghệ sỹ nữa. Em không chắc rằng sẽ nói cho bố mẹ điều này vì em không biết bố mẹ sẽ vui hay buồn. Vui vì từ lâu rồi em đã đượ dặn, làm nghệ thuật bất hạnh lắm- nhất là tromg chuyện tình cảm. Giờ thì em cũng phần nào hiểu rồi, và bớt lo về nó. Buồn vì mẹ luôn nghĩ em là một đứa đặc biệt, có một tố chất nào đấy phi thường. Gọi em là nhà văn, nhà thơ, hoạ sỹ. Nhưng em không còn là như thế nữa, và em chẳng biết phải giải thích điều ấy thế nào. Em giờ chỉ muốn làm một nghề gì đấy tầm thường không quá cứng nhắc, rồi làm vợ, làm mẹ. Thế thôi.

Tê tay rồi không viết nữa. Chẳng hiểu người ta viết tiểu thuyết trên điện thoại kiểu gì.