Thứ Hai, 21 tháng 4, 2008

21.4




trưa tháng tư. nắng và rất lạnh.
tôi lười biếng ở nhà vùi mình lại trong hơi lạnh của chăn gối và nước mắt xen trong nhưng trang sách của "tình nhân".
tôi nhớ anh một cách khó thở.
tôi đọc thấy sự mất mát, sự thiếu vắng của hơi ấm trên da thịt những người yêu nhau. Khoảng cách từ tấm da này sang làn da kia có thể rất gần nhưng rất xa. Tôi lại thấy rõ hơn những thất bại trong tình yêu của mình. Anh có bao giờ cảm thấy như thế này không? Như thèm một hơi ấm trải đều trên da thịt mình, làm cho anh nóng lên rồi lại lạnh ngắt để cho anh thấy tình yêu đang hiện hữu? Anh có bao giờ cảm thấy thế không? Có bao giờ anh thấy cổ họng mình nghẹn lại, sống mũi mình cay cay khi thấy những làn môi chạm nhau trước mắt mình, thấy rõ mồn một cái mà mình đang thiếu hụt, đang mong đợi? Để yêu và để tồn tại thật khó phải không?

Đã bao nhiêu lâu rồi tôi thèm muốn cái khoái lạc da thịt bị bỏ quên của mình. Nhưng tôi từ chối nó khi nó đến.
Anh thấy không , tìm lại những cảm giác thật khó. Đấy là cái cảm giác tôi có được khi một sáng thức dậy tôi nhận thấy mình đang nghĩ về anh. Tôi đã tìm lại được cái cảm giác bị bỏ quên của mình. Không những thế còn bao nhiêu của xúc cảm trộn lẫn, thật mới, thật lạ và khó tả.

Tôi đã học cách chấp nhận. Tôi chấp nhận bỏ lại đêm. Tôi bỏ lại những làn môi rất ấm, ướt và cả việc luồn tay qua tóc những người lạ. Tôi bỏ lại những da thịt ấm áp quanh mình. Vì tôi mải nhớ anh. Tôi mang lại khoái lạc cho tâm hồn mình bằng cách xâm chiếm và nhồi nhét vào tâm trí mình bằng những ý nghĩ về anh. Tôi gặm nhấm từng tí một vì tôi không có nhiều nhưng cũng quá đủ. Tôi khóc và tôi không biết rằng tôi đang khóc vì tôi đang nhớ anh hay vui sướng vì đang nhớ anh.

Tôi đã từ bỏ rất nhiều. Nhưng cũng bây giờ, nhiều hơn bao giờ hết trong những năm tôi sống, tôi thấy mình có nhiều nghị lực đến thế, nhiều kiên nhẫn và chịu đựng đến thế. Yêu là chuỗi dài những tính xấu từ trong sâu thẳm nhất. Và tôi thấy mình ích kỷ hơn bao giờ hết. Tôi thèm khát được biết anh có cảm thấy những xúc cảm giống tôi anh không. Tôi thèm khát anh được bỏ tù giữa những kẽ ngón tay tôi, thuộc về tôi. trong tôn giáo có sự cuồng tín; tình yêu là tôn giáo của tôi và tôi là một tín đồ bị tôn giáo của mình mê hoặc. Tôi tôn thờ tất cả những gì thuộc về tình yêu - và vì vậy nó làm tôi trở thành một người đặc biệt cẩn trọng. Tôi như không nhúc nhích được mình vì sợ phạm phải một tội ác nào đó và sẽ bị trừng phạt. hoặc nếu nói cách khác, tôi sợ làm anh buồn. anh quá tốt, quá hiền để tôi có thể làm gì khác.

Tôi là một kẻ chịu đựng và chờ đợi. Hoặc ít ra, tôi cũng học được cách chịu đựng và chờ đợi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét