Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008

Tôi không biết sức mạnh thần phần siêu nhiên hay mọi người xung quanh có nghe thấy tôi khóc khi ấy không. Nhưng tôi chỉ biết rằng mình đã khóc. Người mà đã luôn che chở tôi khi bé giờ chỉ còn là nhưng mảnh xương vô hồn. “Bài diễn văn không cảm động, nhưng nhìn thì cảm động, bác nhỉ?” Khi con người ta chết đi, ai rồi cũng trở về thành cát bụi vô hồn, chỉ còn những kỷ niệm có hồn là còn hiện hữu.

Cái nghĩa trang vào ban đêm không, và những mảnh xương không còn đáng sợ nữa vì chúng cũng là của người ta thân yêu. Cả cái nghĩa trang ấy, cũng đầy những người thân yêu của bao nhiêu người.

Những nén hương cũng bái cũng có mang những điều đấy về lại được đâu.Bà ơi, sao những nén hương ấy không mang bà về lại với cháu?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét