Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2020

 

hôm nay thời gian ướt 

trơn quá

trôi vào tên một người 

không nhớ tới tôi 


nơi trong miệng người ta giữ 

tên mình nằm thật êm 

cho những kẻ chỉ biết ghét mình

không nhận ra âm thanh đấy nữa


tôi đặt ký gửi tên mình

giữa lưỡi và vòm miệng anh 

nơi tôi từng đến 

bậc thềm trước cửa nhà 


một hai lần hôn say

ngấu nghiến 

cửa sắt đang kéo xuống rồi

trên nhà mọi người còn chưa ngủ


hai phút nữa

để tôi giữ nốt một lần hôn thôi

nuốt chậm vào chi tiết tiếp đây

để bảy năm sau vô tình nghĩ đến. 


01.14 

8.11.2020

--

that night I had been away for months. You met me at the airport just outside international arrivals, I flew and our mouths met. Our teeth met, our tongues. There were many around brimming with anticipation waiting to meet their loved ones. And you me. 


you rolled both my luggage’s for the taxi, straight to the motel we normally rent by the hour in summer. I met you on the bed, in the shower, on the desk. I missed you so much I couldn’t tear an inch of my skin from yours, asking if tonight you could come in me, stay in me. Sleep in me, wake in me. 


To make up for times lost, while I am here but away already. 

--



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét