Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2009


khi chăn lạnh, em nhắm mắt lại cắn cho ngón tay chảy máu.
em ngậm dưới lưỡi giọt máu từ ngón tay, mơ ngày tím ngắt;
có hai cực âm cứ vậy hút mãi nhau, không rời ra, không rạn nứt, không trôi nổi.

một ân huệ đầy kiểu diễm bay đến trong một cánh hoa màu tối.
em chỉ mơ thân mình trôi nổi trên da anh ấm, cứ ấm mãi thế.
có những tiếng thét mãn nguyện trên môi anh, cứ ấm mãi thế.

còn em càng muốn thốt lên càng thấy mình tan ra,
cứ đau, và tan chảy ra mãi thế.
như rồi cả thân thể em làm đẫm ướt tất cả,
như rồi cả thân thể em chỉ là một vũng nướt thơm, phập phồng thế bên gối anh.

tất cả những gì lạnh lẽo nhất, đắng nhất đặc quánh lại từ tủy em. em chìm dần. một sự kéo xuống tự nhiên. đến gần hơn với ân huệ kiều diễm. trao trả lại mọi yêu đương cho nơi không ánh sáng.

chết chìm chết nổi vẫn là một sự bồng bềnh mênh mông khó tả.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét