Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2008




1 cố gắng tĩnh tâm sau 4 tiếng khóc lóc.

Hết cả nước mắt.

Em chả biết nên làm gì, nên nói gì và nên tin gì. Em hiểu hết mà cũng chẳng hiểu gì cả. Sao anh không nói với em. Em đã bảo anh bao nhiêu lần rồi mà sao anh không nghe em nói. " Khi nào anh hết yêu em thì bảo em ngay nhé. " Bị bỏ lại sau để tự tìm ra sự thật thì dễ dàng hơn với em, anh nghĩ thế à. Em ngốc đến thế là cùng.

Sao anh không nói anh hết thích em rồi. Sao anh không nói anh không quan tâm đến em nữa rồi.

Anh bảo anh muốn em vui. Mà anh đang làm gì đấy. Em chẳng hiểu gì cả. Anh đang cố gắng gỡ nốt điều gì? Hay anh nói ra những thứ làm cho anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn? Còn em thì buồn lắm đấy. Em biết là em chẳng nên đâu nhưng lúc nào em cũng tin anh. Em biết là em chẳng nên đâu...

Em chẳng biết đã bao giờ anh thôi chơi đùa với tình cảm của em chưa. Em biết là anh biết. Anh biết cả. Nhưng anh xử sự như anh không biết. Em cũng chẳng biết anh muốn gì nữa. Anh bảo anh muốn em vui. Đến bây giờ anh vẫn bảo anh muốn em vui...

Anh muốn em không uống rượu, hút ít thuốc và vui vẻ. Nhưng em biết rõ khi nào em mới như thế. Nếu anh chọn cái hiện tại bây giờ vì hạnh phúc của anh thì anh nói với em thế đi. Vì em vẫn muốn anh vui hơn mà. Anh biết thế mà...

Em chẳng nên tin anh đâu. Sao em có thế tin anh được khi tất cả anh đang làm là làm đau em. Đau lắm. Em chẳng biết em từng làm gì sai với những tình yêu của mình để lúc nào cũng phải chịu đựng nhưng kết cục như thế này. Hãy nói cho em việc gì làm cho em xứng đáng với nước mắt của em đi.

Anh thì làm em đau. Còn em vẫn thấy anh tốt đẹp như thế. Vẫn là hâm. Vẫn tốt đẹp như những lúc anh tốt đẹp nhất. Em sẽ chẳng nói thế với mọi người nữa đâu. Mọi người mắng em bảo anh không đáng. Nhưng em không ngừng những ý nghĩ tốt đẹp về anh được đâu mặc dù anh chỉ làm đau em thôi.

Em đã bao giờ có anh đâu. Và em cũng sẽ chẳng bao giờ có được anh. Em chẳng bao giờ có được người mình yêu cả. Thôi thế cũng vừa. Em luôn yêu hết mình. Anh cũng biết. Anh biết thế mà...

Có thế đó chính là sai lầm của em. Luôn yêu hết mình. Em nên yêu vừa vừa thôi, cho đi vừa vừa thôi. Vì cho đi ngần ấy yêu thương chẳng có nghĩa là em có thể nhận lại bất cứ cái gì cả. Anh cho em nhận lại cái hạnh phúc mà chính anh sau này thấy em không đủ để nhận để anh lấy lại trao cho người khác.

Kể cho em về người tình mới của anh đi. Kể đi anh. Kể cho em những gì mà em không có.

Anh vẽ lên cho em một cái tương lai, hay kiếp sau mà cả anh và em đều biết là em sẽ chẳng bao giờ có được. Em chẳng bao giờ có đủ để được bố thí một tình yêu tử tế cả. Cũng đáng. Rồi em sẽ tìm ra lý do tại sao em được hưởng những kết cục thế này.

Nói cho em anh thích chị ấy hơn em đi. Nói cho em chí ấy tốt đẹp hơn em đi. Nói để em hết nghĩ ngợi rằng em đã làm gì sai để anh lấy lại tình cảm của mình từ em đi.

Em không có gì ngoài buồn khổ và nước mắt đúng không anh? Em nhớ anh lắm. Em hết nước mắt. Em cũng chẳng còn anh. Chẳng biết anh có thấy dễ dàng và nhẹ nhàng khi rũ bỏ em ra khỏi tâm trí mình không nhỉ?

Chẳng biết nữa. Lúc nào thì em quên anh.

1 nhận xét: