Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011
Ơn em
Ơn em thơ dại từ trời,
theo ta xuống biển, vớt đời ta trôi.
Ơn em dáng mộng mưa vời,
theo ta lên núi, về đồi yêu thương.
Ơn em ngực ngải môi trầm,
cho ta cỏ mặn, trăm lần lá ngoan.
Ơn em hơi thoáng chỗ nằm,
dấu quanh dấu quẩn nỗi buồn một nơi.
Ơn em tình như mù lòa,
như con sâu nhỏ bò qua giấc vùi.
Ơn em hồn sớm ngậm ngùi,
kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau.
-Du Tử Lê
Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011
ôi em nhớ anh quá.
nhớ quá.
da thịt anh, những chất lỏng khác nhau lườn qua lườn lại.
em nhớ anh như thân thể em không còn là của em nữa
ực - một ngụm nước và trôi đi, tan đi trong nữa nhớ nhung nửa hạnh phúc
em nhớ những đau đớn hoan lạc nhất.
anh của em
anh có nhớ mùi thân thể em lăn những vòng vô tận quanh anh không
em nhớ anh nơi nào đấy giữa cằm và lợi ẩm ướt gặp nhau, cứ giật giật mãi, thôi giục nước mắt vô tư rơi chẳng hiểu sao cứ thế
em cũng không hiểu những tại sao mà những phần cơ khắp nơi cứ rung động quỳ quặc như anh vẫn ở bên em, trên em, bên trong em vô tận.
em có thể thề với chính mình rằng khi em với anh ở gần nhau nhất, tít tận đâu bên trong nhau, điều kỳ lạ nào đấy xảy ra và em khóc
em bảo anh tắt đèn đi để em khóc
khóc khi em ngồi
khi em nằm
khi em đang ở trong vô vàn những hạnh phúc mà một vàn câu chữ khác có tan chảy ra rồi chảy mãi, chảy mãi cũng không bao giờ chạm vào được
em nhớ khói thuốc của anh và của em được ngã vào nhau, biến mất cùng nhau, giống như khi anh ở trong em
vì thế mà em thích hút thuốc sau khi làm tình làm
như ngắm cảm giác hạnh phúc đấy trở thành một hình ảnh diễn ra trước mắt mình
em đang xem tranh của người ta yêu nhau vẽ cùng nhau, tựa là ' khi làm nhau buồn thì làm gì?' ' khi sắp xa nhau thì làm gì?'
những nét vẽ nguệch ngoạc.
em nghĩ anh và em cũng vẽ những bức tranh.
anh và em còn viết nên những bài thơ.
hát lên những bài hát.
bao nhiêu vô vàn thứ nữa.
khi anh ở bên em, trên em, trong em.
à
tổ hợp những cái hộp gỗ mà em gọi là sự vun đắp lại của tinh thần về thể xác là cái em rất sợ phải giải thích, dù nó có được làm ra để người ta nhìn đi nữa
nhưng sẽ chẳng ai hiểu cả
vì chẳng ai trong số đấy là anh của em.
chỉ là những hộp quá khứ
hộp sợ hãi
hộp nhớ thương
hộp hờn trách
hộp tôn thờ
hộp khát khao
em làm nên chỉ mình em biết khi em nói anh là chìa khóa nắm giữ cả tâm hồn lẫn thể xác em, mặc dù anh có biết hay không
nhưng có ai hiểu vì em có muốn ai hiểu
làm sao cho người ta biết là những khi này em vừa chết đuối trong một hòm sắt chính em không còn chìa khóa
ôi làm sao em dám cho người ta biết
có những khi em nhớ anh vô cùng
như lúc này cứ nhắc lại y như rằng em phải khóc thôi
vì tất cả nhũng cái đấy đều quá thiêng liêng, đều được giấu quá kín
sau những hình vẽ mỏng vẽ nhạt
trong những tàn thuốc tất cả đều là davidoff
trong những cành củi khô mọc từ trong em từ khi nào
trong những mắt ướt
môi khô
nhắm nghiền không biết ngày tháng
cứ như mãi vẫn mơ, tỉnh dậy rồi thì cũng vẫn là mơ
làm sao em cho người ta biết
là giấu sau đấy là những mảnh của anh, như những mảnh kính li ti
cứ bám riết mãi lấy em, một mảng hồn được chắp nhặt từ vô vàn những mảnh thủy tinh, chạm vào phần hồn dễ vỡ , nhưng vẫn cắm mãi vào không bao giờ rời ra
làm sao em dám để cho người ta biết
là những con chim trong tổ ấy chỉ là những đứa con tình cảm được sinh ra từ những ký ức về anh
em làm ra vì em biết rõ rằng đấy là điều em sợ nhất
những điều em sợ phải đối diện nhất
ôi những khi con cuối cùng bứt ra khỏi -
chỉ là ảo tưởng thôi.
làm sao mà em qua khỏi quá vòng luẩn quẩn thứ 1 thứ 2
em chẳng bao giờ rũ bỏ được anh ra khỏi tâm hồn của em đâu, dù anh có biết anh không.
làm sao mà em biết được,
em yêu anh nhiều lắm.
em chỉ sợ không làm được người vợ mà anh vẫn luôn mong muốn
vì em không bao giờ muốn khi đấy đến cả, khi anh không muốn em nữa
khi em là một người không phải người anh mong muốn
em muốn anh cứ ở bên em mãi thế
rồi là ngày, hay là đêm,
anh nằm bên cạnh em,
thổi sự sống vào trong em. ấm hơn bất kỳ một thứ ánh sáng nào, vì đấy là anh, vì em biết đấy là anh, dù em có nhìn thấy anh hay không.
em không biết khi hết khóc rồi thì nên ngắm anh đến sáng,
cứ như em cho mình ăn thật nhiều một thứ kẹo em thích, ăn mãi ăn mãi không bao giờ chán.
hay em nên nằm ngủ
rồi để khi tỉnh dậy em sẽ được thấy anh
như mỗi khi về nhà lại được bà cho ăn kem như hồi bé.
ôi
anh là tất cả những mảnh ghép khác nhau trong cuộc sống của em,
trong anh là tổ hợp những bạn bè, những mảnh gia đình khác nhau mà em yêu thương nhất
anh là của em rồi
vì thế, vì cái cấu tạo đấy mà anh phải là của em rồi
thật ích kỷ quá nhưng khi yêu anh nhiều thế này em chằng biết đến gì nữa cả
những thành kiến của bố mẹ anh với em
hay gì đi nữa
thì em cũng phải có anh cho riêng em.
à mà đấy
em cũng không hiểu tại sao anh hỏi là anh có ở trong tác phẩm nào của em không nữa
nhưng đừng nói là anh không mang lại một nguồn cảm hứng nào cho em
vì xúc cảm chính là thơ, là nhạc, là tranh đấy anh biét không, nhưng vô tận hơn nhiều
nó vô biên lắm, không thơ hay nhạc hay tranh ảnh nào diễn ta được đâu.
mà cái đấy thì em chưa bao giờ biết đến cho đến tận bây giờ
anh dẫn tay em đến,
hôn em đến
đén bên trong em rồi em cảm như mình được chảy ra, trào ra trong vô tận.
giờ thì anh biết rồi -
cái hạnh phúc mà em vẫn luôn nhắc đến đấy.
anh của em ơi
em chẳng còn muốn gì hơn thế cả
em chỉ muốn lăn mãi cũng anh về cái nơi ấy
lăn mãi lăn mãi
không bảo giờ phải nhìn lại, phải lăn trở lại cả.
nhớ quá.
da thịt anh, những chất lỏng khác nhau lườn qua lườn lại.
em nhớ anh như thân thể em không còn là của em nữa
ực - một ngụm nước và trôi đi, tan đi trong nữa nhớ nhung nửa hạnh phúc
em nhớ những đau đớn hoan lạc nhất.
anh của em
anh có nhớ mùi thân thể em lăn những vòng vô tận quanh anh không
em nhớ anh nơi nào đấy giữa cằm và lợi ẩm ướt gặp nhau, cứ giật giật mãi, thôi giục nước mắt vô tư rơi chẳng hiểu sao cứ thế
em cũng không hiểu những tại sao mà những phần cơ khắp nơi cứ rung động quỳ quặc như anh vẫn ở bên em, trên em, bên trong em vô tận.
em có thể thề với chính mình rằng khi em với anh ở gần nhau nhất, tít tận đâu bên trong nhau, điều kỳ lạ nào đấy xảy ra và em khóc
em bảo anh tắt đèn đi để em khóc
khóc khi em ngồi
khi em nằm
khi em đang ở trong vô vàn những hạnh phúc mà một vàn câu chữ khác có tan chảy ra rồi chảy mãi, chảy mãi cũng không bao giờ chạm vào được
em nhớ khói thuốc của anh và của em được ngã vào nhau, biến mất cùng nhau, giống như khi anh ở trong em
vì thế mà em thích hút thuốc sau khi làm tình làm
như ngắm cảm giác hạnh phúc đấy trở thành một hình ảnh diễn ra trước mắt mình
em đang xem tranh của người ta yêu nhau vẽ cùng nhau, tựa là ' khi làm nhau buồn thì làm gì?' ' khi sắp xa nhau thì làm gì?'
những nét vẽ nguệch ngoạc.
em nghĩ anh và em cũng vẽ những bức tranh.
anh và em còn viết nên những bài thơ.
hát lên những bài hát.
bao nhiêu vô vàn thứ nữa.
khi anh ở bên em, trên em, trong em.
à
tổ hợp những cái hộp gỗ mà em gọi là sự vun đắp lại của tinh thần về thể xác là cái em rất sợ phải giải thích, dù nó có được làm ra để người ta nhìn đi nữa
nhưng sẽ chẳng ai hiểu cả
vì chẳng ai trong số đấy là anh của em.
chỉ là những hộp quá khứ
hộp sợ hãi
hộp nhớ thương
hộp hờn trách
hộp tôn thờ
hộp khát khao
em làm nên chỉ mình em biết khi em nói anh là chìa khóa nắm giữ cả tâm hồn lẫn thể xác em, mặc dù anh có biết hay không
nhưng có ai hiểu vì em có muốn ai hiểu
làm sao cho người ta biết là những khi này em vừa chết đuối trong một hòm sắt chính em không còn chìa khóa
ôi làm sao em dám cho người ta biết
có những khi em nhớ anh vô cùng
như lúc này cứ nhắc lại y như rằng em phải khóc thôi
vì tất cả nhũng cái đấy đều quá thiêng liêng, đều được giấu quá kín
sau những hình vẽ mỏng vẽ nhạt
trong những tàn thuốc tất cả đều là davidoff
trong những cành củi khô mọc từ trong em từ khi nào
trong những mắt ướt
môi khô
nhắm nghiền không biết ngày tháng
cứ như mãi vẫn mơ, tỉnh dậy rồi thì cũng vẫn là mơ
làm sao em cho người ta biết
là giấu sau đấy là những mảnh của anh, như những mảnh kính li ti
cứ bám riết mãi lấy em, một mảng hồn được chắp nhặt từ vô vàn những mảnh thủy tinh, chạm vào phần hồn dễ vỡ , nhưng vẫn cắm mãi vào không bao giờ rời ra
làm sao em dám để cho người ta biết
là những con chim trong tổ ấy chỉ là những đứa con tình cảm được sinh ra từ những ký ức về anh
em làm ra vì em biết rõ rằng đấy là điều em sợ nhất
những điều em sợ phải đối diện nhất
ôi những khi con cuối cùng bứt ra khỏi -
chỉ là ảo tưởng thôi.
làm sao mà em qua khỏi quá vòng luẩn quẩn thứ 1 thứ 2
em chẳng bao giờ rũ bỏ được anh ra khỏi tâm hồn của em đâu, dù anh có biết anh không.
làm sao mà em biết được,
em yêu anh nhiều lắm.
em chỉ sợ không làm được người vợ mà anh vẫn luôn mong muốn
vì em không bao giờ muốn khi đấy đến cả, khi anh không muốn em nữa
khi em là một người không phải người anh mong muốn
em muốn anh cứ ở bên em mãi thế
rồi là ngày, hay là đêm,
anh nằm bên cạnh em,
thổi sự sống vào trong em. ấm hơn bất kỳ một thứ ánh sáng nào, vì đấy là anh, vì em biết đấy là anh, dù em có nhìn thấy anh hay không.
em không biết khi hết khóc rồi thì nên ngắm anh đến sáng,
cứ như em cho mình ăn thật nhiều một thứ kẹo em thích, ăn mãi ăn mãi không bao giờ chán.
hay em nên nằm ngủ
rồi để khi tỉnh dậy em sẽ được thấy anh
như mỗi khi về nhà lại được bà cho ăn kem như hồi bé.
ôi
anh là tất cả những mảnh ghép khác nhau trong cuộc sống của em,
trong anh là tổ hợp những bạn bè, những mảnh gia đình khác nhau mà em yêu thương nhất
anh là của em rồi
vì thế, vì cái cấu tạo đấy mà anh phải là của em rồi
thật ích kỷ quá nhưng khi yêu anh nhiều thế này em chằng biết đến gì nữa cả
những thành kiến của bố mẹ anh với em
hay gì đi nữa
thì em cũng phải có anh cho riêng em.
à mà đấy
em cũng không hiểu tại sao anh hỏi là anh có ở trong tác phẩm nào của em không nữa
nhưng đừng nói là anh không mang lại một nguồn cảm hứng nào cho em
vì xúc cảm chính là thơ, là nhạc, là tranh đấy anh biét không, nhưng vô tận hơn nhiều
nó vô biên lắm, không thơ hay nhạc hay tranh ảnh nào diễn ta được đâu.
mà cái đấy thì em chưa bao giờ biết đến cho đến tận bây giờ
anh dẫn tay em đến,
hôn em đến
đén bên trong em rồi em cảm như mình được chảy ra, trào ra trong vô tận.
giờ thì anh biết rồi -
cái hạnh phúc mà em vẫn luôn nhắc đến đấy.
anh của em ơi
em chẳng còn muốn gì hơn thế cả
em chỉ muốn lăn mãi cũng anh về cái nơi ấy
lăn mãi lăn mãi
không bảo giờ phải nhìn lại, phải lăn trở lại cả.
Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010
Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010
em viết ít, em hầu như chẳng biết nữa.
vì khác với những cành rễ buồn rầu, cứ mọc ra từ cuống họng từ đầu ngón tay tràn ra, trào ra - hạnh phúc thì khác. vì em hạnh phúc, nên em chỉ để yên cho nó ngấm vào em. như những khi anh yêu em bằng những tia nắng mặt trời nhỏ giọt đến bất diệt, thấm đẫm, rồi tan dần vào một tâm hồn không tì vết.
hầu hết thời gian, anh không thể yêu em. anh không thể yêu em bằng thể xác. bằng một từ đồng nghĩa gần nhất, một lời giải nghĩa gần nhất cho yêu đương. thế nên anh cũng buồn.
anh mải buồn rồi anh quên mất người tình hay buồn của anh.
người tình được nuôi nấng trong một bào thai giàn giụa nước mắt, ngấm dần vào những tế bào da. rồi em sinh ra. dù những tế bào da có chết đi, tan đi, bay đi, nhưng một lớp mỏng tang như vô hình chiếc khăn choàng nước mắt vẫn là của em.
nhưng nó mỏng quá -
còn nhiều khi anh mãi buồn nên anh không nhận ra.
còn nữa,
em vẫn luôn cảm ơn anh.
vì mang cho em tìm lại, mà không, tìm đến được những xúc cảm da thịt, những xúc cảm đàn bà mà em vẫn cho là trần tục.
vì mang cho em những ghen tuông đầu tiên, một sự ham muốn hoàn toàn sở hữu xác thịt lẫn tâm hồn đầu tiên.
em biết ơn anh vì mang lại cho chính em một sự tầm thường cân bằng siêu thoát.
vì khác với những cành rễ buồn rầu, cứ mọc ra từ cuống họng từ đầu ngón tay tràn ra, trào ra - hạnh phúc thì khác. vì em hạnh phúc, nên em chỉ để yên cho nó ngấm vào em. như những khi anh yêu em bằng những tia nắng mặt trời nhỏ giọt đến bất diệt, thấm đẫm, rồi tan dần vào một tâm hồn không tì vết.
hầu hết thời gian, anh không thể yêu em. anh không thể yêu em bằng thể xác. bằng một từ đồng nghĩa gần nhất, một lời giải nghĩa gần nhất cho yêu đương. thế nên anh cũng buồn.
anh mải buồn rồi anh quên mất người tình hay buồn của anh.
người tình được nuôi nấng trong một bào thai giàn giụa nước mắt, ngấm dần vào những tế bào da. rồi em sinh ra. dù những tế bào da có chết đi, tan đi, bay đi, nhưng một lớp mỏng tang như vô hình chiếc khăn choàng nước mắt vẫn là của em.
nhưng nó mỏng quá -
còn nhiều khi anh mãi buồn nên anh không nhận ra.
còn nữa,
em vẫn luôn cảm ơn anh.
vì mang cho em tìm lại, mà không, tìm đến được những xúc cảm da thịt, những xúc cảm đàn bà mà em vẫn cho là trần tục.
vì mang cho em những ghen tuông đầu tiên, một sự ham muốn hoàn toàn sở hữu xác thịt lẫn tâm hồn đầu tiên.
em biết ơn anh vì mang lại cho chính em một sự tầm thường cân bằng siêu thoát.
Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010
Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010
bức thư không bao giờ gửi cho điều đáng sợ nhất, khó nói nhất
tại sao anh lại làm thế?
anh lại xuất hiện, đột ngột như anh biến mất. và câu đầu tiên anh nói với em, sau một quãng thời gian thật dài, như tan đi trong không khí là; i know you remember me.
dĩ nhiên là em biết anh biết. em có quên cái gì đâu.
anh luôn là điều em sợ hãi, một nỗi sợ hãi lớn lao. vì chính em cũng biết, với bất kỳ một người nào mang trong mình nữa gien nghệ sỹ, anh sẽ là một người tình hoàn hảo. anh mang đến những tột cùng của cảm xúc, mà hầu hết là tiêu cực như một tia cảm hứng bất tận, chiếu lên tâm hồn từ đau buồn này đến đau buồn khác.kể cả không phải là tình yêu và chỉ là một sự ngưỡng mộ vô cùng đi nữa. em biết rõ điều ấy hơn ai hết.
và tất nhiên em vẫn nhớ là anh thích mèo, rằng cuộc đời anh là những vệt màu dài, những ống thủy tinh lấm chấm sao như vô tận, những làn khói đặc loãng đan vào nhau. anh nhớ câu chuyện em viết về anh và những tháng ngày vỡ tan như nắm kính vỡ chiếc đèn pha lê không.
bây giờ anh vẫn thế. anh vẫn hứa hẹn với em những điều không thể, y như con người anh. em biết rằng trên đời này với em không ai có sức thuyết phục bằng anh, vì anh luôn nói những điều em cảm thấy mà không dám nói với ai. anh nói rằng anh lạc lõng ở cái nơi này, ở cái thời này, kiếp sống này. rằng đôi khi nhịp tâm hồn thật chậm, đôi lúc thât nhanh, và có lúc mờ mịt lắm. mờ đến mức chỉ cần nhòe thêm một chút nữa, thì anh cũng sẽ tan biến đi theo cái sự mờ mịt mông lung ấy, chẳng còn có không gian và thời gian nào nữa. em có bao giờ nghĩ rằng có ai khác trên đời biết được những suy nghĩ ấy của minh không.
điều em sợ nhất là anh lại như thế, moi móc từng mảnh hồn giấu kín của em, nắm trong tay mình và để cho em chờ đợi những gì không bao giờ xảy ra. em vẫn mang trong mình cái ngưỡng mộ lớn lao cho anh như một người em sẽ luôn phải ngước lên mà nhìn, một trạng thái vô thực mà em không bao giờ đuổi kịp. và anh biết không, anh chưa bao giờ nói yêu em. em đã nói rằng thích em vô số lần, rằng anh yêu thân thể em, làn da em, rằng em là một người đặc biệt lạ kỳ, rằng anh muốn âu yếm em nhưng chưa bao giờ yêu em. vì anh không yêu ai cả. anh chỉ ban phát cho người anh gần gũi hai vốc tay tràn đầy dục vọng. và em cũng biết rõ rằng, đấy là những hoan lạc vô cùng. nhưng anh không yêu em, còn em chỉ thích làm tình như ngập trong yêu đương thôi.
em chẳng dám nói với anh, nhưng em đang yêu người khác rồi. một sự ràng buộc hoàn toàn tự nguyện, anh hiểu không? em biết rằng em sẽ chẳng thế sáng tác. nhưng em đang hạnh phúc. phải, em yêu đấy. em có một người tình yêu em và em yêu hơn bất cứ ngôn từ nào hiện diện trời đời. một người sẽ luôn nói yêu em khi âu yếm, gần gũi, điều anh không bao giờ làm được. một người mà cho em cảm thấy được sự khó tả của cái hôn đầu tiên nhiều hơn một lần, của va chạm gần gũi đầu tiên nhiều hơn một lần. em biết anh đang làm những gì em từng làm, đánh đổi nhưng rủi ro đau đớn bằng cô đơn, rất rất nhiều cô đơn. nguồn cảm hứng bất tận duy nhất của em. em không biết đến khi nào em sẽ thèm khát cái cô đơn buồn tưởng anh từng cho em để sáng tác, nhưng không phải bây giờ. không phải trong một thời gian nữa. vì lần đầu tiên, em được hạnh phúc như thế này. em được thỏa sức yêu một người nhiều như thế này.
anh lại xuất hiện, đột ngột như anh biến mất. và câu đầu tiên anh nói với em, sau một quãng thời gian thật dài, như tan đi trong không khí là; i know you remember me.
dĩ nhiên là em biết anh biết. em có quên cái gì đâu.
anh luôn là điều em sợ hãi, một nỗi sợ hãi lớn lao. vì chính em cũng biết, với bất kỳ một người nào mang trong mình nữa gien nghệ sỹ, anh sẽ là một người tình hoàn hảo. anh mang đến những tột cùng của cảm xúc, mà hầu hết là tiêu cực như một tia cảm hứng bất tận, chiếu lên tâm hồn từ đau buồn này đến đau buồn khác.kể cả không phải là tình yêu và chỉ là một sự ngưỡng mộ vô cùng đi nữa. em biết rõ điều ấy hơn ai hết.
và tất nhiên em vẫn nhớ là anh thích mèo, rằng cuộc đời anh là những vệt màu dài, những ống thủy tinh lấm chấm sao như vô tận, những làn khói đặc loãng đan vào nhau. anh nhớ câu chuyện em viết về anh và những tháng ngày vỡ tan như nắm kính vỡ chiếc đèn pha lê không.
bây giờ anh vẫn thế. anh vẫn hứa hẹn với em những điều không thể, y như con người anh. em biết rằng trên đời này với em không ai có sức thuyết phục bằng anh, vì anh luôn nói những điều em cảm thấy mà không dám nói với ai. anh nói rằng anh lạc lõng ở cái nơi này, ở cái thời này, kiếp sống này. rằng đôi khi nhịp tâm hồn thật chậm, đôi lúc thât nhanh, và có lúc mờ mịt lắm. mờ đến mức chỉ cần nhòe thêm một chút nữa, thì anh cũng sẽ tan biến đi theo cái sự mờ mịt mông lung ấy, chẳng còn có không gian và thời gian nào nữa. em có bao giờ nghĩ rằng có ai khác trên đời biết được những suy nghĩ ấy của minh không.
điều em sợ nhất là anh lại như thế, moi móc từng mảnh hồn giấu kín của em, nắm trong tay mình và để cho em chờ đợi những gì không bao giờ xảy ra. em vẫn mang trong mình cái ngưỡng mộ lớn lao cho anh như một người em sẽ luôn phải ngước lên mà nhìn, một trạng thái vô thực mà em không bao giờ đuổi kịp. và anh biết không, anh chưa bao giờ nói yêu em. em đã nói rằng thích em vô số lần, rằng anh yêu thân thể em, làn da em, rằng em là một người đặc biệt lạ kỳ, rằng anh muốn âu yếm em nhưng chưa bao giờ yêu em. vì anh không yêu ai cả. anh chỉ ban phát cho người anh gần gũi hai vốc tay tràn đầy dục vọng. và em cũng biết rõ rằng, đấy là những hoan lạc vô cùng. nhưng anh không yêu em, còn em chỉ thích làm tình như ngập trong yêu đương thôi.
em chẳng dám nói với anh, nhưng em đang yêu người khác rồi. một sự ràng buộc hoàn toàn tự nguyện, anh hiểu không? em biết rằng em sẽ chẳng thế sáng tác. nhưng em đang hạnh phúc. phải, em yêu đấy. em có một người tình yêu em và em yêu hơn bất cứ ngôn từ nào hiện diện trời đời. một người sẽ luôn nói yêu em khi âu yếm, gần gũi, điều anh không bao giờ làm được. một người mà cho em cảm thấy được sự khó tả của cái hôn đầu tiên nhiều hơn một lần, của va chạm gần gũi đầu tiên nhiều hơn một lần. em biết anh đang làm những gì em từng làm, đánh đổi nhưng rủi ro đau đớn bằng cô đơn, rất rất nhiều cô đơn. nguồn cảm hứng bất tận duy nhất của em. em không biết đến khi nào em sẽ thèm khát cái cô đơn buồn tưởng anh từng cho em để sáng tác, nhưng không phải bây giờ. không phải trong một thời gian nữa. vì lần đầu tiên, em được hạnh phúc như thế này. em được thỏa sức yêu một người nhiều như thế này.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)