chúc anh vui.
Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012
Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012
thực ra là nhớ lắm nhưng đéo dám nói gì, quyền đâu ra mà nói :))
Chỉ bởi vì đàn bà của chúng tôi đều không còn điên nữa. Các cậu ấy yêu những thằng điên, yêu vì cái điên, nhưng yêu rồi thì lại tập trung mọi sức lực để thuần hóa những thằng ấy trở thành bình thường. Kiếm tiền, đẻ con, giữ phép với người lớn, chăm cho con cái. Và vì thế, Marylou 18 tuổi mãi mãi là người tình trong mộng. Với Marylou, chỉ cần đến đây với em, đưa em đi đâu đi, yêu em đi, kệ con mẹ thế giới.
Kệ con mẹ thế giới, thật là một ước mơ cháy bỏng.
| Teq
Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012
no matter hard i try to find, there is no way back
i'm sorry but until now, i still think,
only i, could ever love you like that.
and only you, i could ever love like that.
Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012
Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012
Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012
“My Dearest Allie. I couldn't sleep last night because I know that it's over between us. I'm not bitter anymore, because I know that what we had was real. And if in some distant place in the future we see each other in our new lives, I'll smile at you with joy and remember how we spent the summer beneath the trees, learning from each other and growing in love. The best love is the kind that awakens the soul and makes us reach for more, that plants a fire in our hearts and brings peace to our minds, and that's what you've given me. That's what I hope to give to you forever. I love you. I'll be seeing you. Noah”
― Nicholas Sparks, The Notebook
Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012
i always thought i could never miss you more than when we were together.
but then i remembered something i once said before you; every morning i wake up alone, i miss you. every morning i wake up next to someone who isn't you, i miss you even more. knowing that never can ever be like what we had. i'm so scared to look inside, to remind myself of what is rotting inside me for once i open that door, all i can see it you. you come flooding out like a stored dam in times of drought.
i really don't know if i was right in saying, that was the last thing that i will ever make for you. but that's a secret, between me, and me.
Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012
Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012
Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012
everything feels so strange without you these days. i think it finally started kicking in, this unfamiliarity of anyone who isn't you. i remember i used to think, i never liked my name before i heard you say it. there's something completely different about me when you say my name, i know my name is safe in your mouth. i don't think anybody can ever recreate that. i am now so easily distracted, so easily distant, for everything around me is strangeness.
Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012
Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012
“I cannot make you understand. I cannot make anyone understand what is happening inside me. I cannot even explain it to myself.”
— | Franz Kafka you may hate me, not willing to forgive me in this life and all the others after that and never talk to me again, but i still think what i think and will only have the same answer. i never lied, i was confused and did not have an answer. i don't think that's wrong, to be confused, to not know what to say, to have no explanation for having done something wrong. and i still think what i think, we all deserve to be happy, even if it's not with each other. |
Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012
Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012
Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012
9.8.2012
[09/08/2012 10:28:59] *Chong Beo: thoi dung co den nha nua
[09/08/2012 10:29:03] *Chong Beo: kho chiu lam
besides, i have no right to feel heartbroken right?
I wish you bluebirds in the Spring
To give your heart a song to sing
And then a kiss, but more than this, I wish you love
And in July a lemonade
To cool you in some leafy glade
I wish you health, but more than wealth, I wish you love
My breaking heart and I agree
That you and I could never ever be
So with my best, my very best, I set you free
I wish you shelter from the storm
A cozy fire to keep you warm
But most of all, When snowflakes fall, I wish you love
But most of all, When snow flakes fall
I wish you love
Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012
Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012
Happy hands and your elbow in the appropriate place
And we ignored our others, happy plans
For that delicate look upon your face
Our bodies moved and hardened
Hurting parts of your garden
With no room for a pardon
In a place where no one knows what we have done
Do you come
Together ever with him?
And is he dark enough?
Enough to see your light?
And do you brush your teeth before you kiss?
Do you miss my smell?
And is he bold enough to take you on?
Do you feel like you belong?
And does he drive you wild?
Or just mildly free?
What about me?
Well you held me like a lover
Sweaty hands
And my foot in the appropriate place
And we use cushions to cover
Happy glands
In the mild issue of our disgrace
Our minds pressed and guarded
While our flesh disregarded
The lack of space for the light-hearted
In the boom that beats our drum
Well I know I make you cry
And I know sometimes you wanna die
But do you really feel alive without me?
If so, be free
If not, leave him for me
Before one of us has accidental babies
For we are in love
Do you come
Together ever with him?
Is he dark enough?
Enough to see your light?
Do you brush your teeth before you kiss?
Do you miss my smell?
And is he bold enough to take you on?
Do you feel like you belong?
And does he drive you wild?
Or just mildly free?
What about me?
What about me?
-
'we are meant to lose people we love. otherwise, how else can we know how much we love them?'
(the curious case of benjamin button)
Before you ask about my lightning mouth,
understand, I might have been a summer,
though I told like a hand,
though I told like a hammer.
and my demons never were ironic.
I was too possible, like death, like the world isn’t.
Lethargic warrior, you didn’t want an other,
you wanted a desert.
Before you ask about the love-struck bell,
think of all the stairs we had to climb,
the heaviness of iron, but how
once we got it going,
we left the ground, we flew.
Time made me soft around the edges, fog-throated,
an October patois, and though I betrayed you
I never was untrue.
Before you ask about the mercury and needles
understand, I’m talking about weather, how
the wind is always moving on
and snow becomes
salt, burning in my hands.
Your angels were faithless, lines of light dividing
air and dust. Transparent—you, the future,
most of all, your disappointment.
Before you ask what I mean by disappointment
understand, those were butter days,
of heat and sweet corn,
nights of loose horses running through us,
the shine of their silken knees.
Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012
Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012
Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012
Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012
all i want to do is die, just to have a reason to hear your voice again. but even that seems to be hard to succeed in. even death is so uncertain, why can't we be. i'm so scared that there is a chance, years after, that you'd talk to me again, that we'd have a chance to grow old together again, and i missed out on all of that just to hear your voice for one last time.
why is there no fast certain way for this to happen. i don't even think i'm sad, i just have no will to live whatsoever.
sinh ra chỉ để yêu, không yêu được nữa thì biết phải làm gì.
why is there no fast certain way for this to happen. i don't even think i'm sad, i just have no will to live whatsoever.
sinh ra chỉ để yêu, không yêu được nữa thì biết phải làm gì.
Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012
Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012
Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012
Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012
Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012
Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012
Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012
thanh lam hát
Mây buồn, giấu nắng ở đâuĐể mưa nặng hạt em lâu trở vềƯớc gì là gió mùa hèXua mây mưa để nắng về em tôiƯớc là gió thổi mây trôiĐể cho tôi ngắm mặt trời em tôi
Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012
Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012
Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2012
Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012
có hờn dỗi hay buồn bực gì,
chớp mắt mải yêu là quên hết.
đã bảo là thôi không viết nữa, nhưng vui mỗi mình mình chẳng biết nói cho ai.
hồ xúc cảm vẩn đục những mùa mưa,
chẳng còn biết mình nghĩ gì đây nữa. thôi biết thế đang yêu là thích rồi, chẳng biết còn buồn để giấu đi không. thôi biết thế đang yêu là sướng rồi, chẳng phải ai cũng được buồn như thế.
chắc vẫn dìm mình trong hoan lạc hôm qua,
kể, rồi sống lại những ngày đầu tiên đã có -
ôm, hôn, xiết tay nhau
xiết chặt quá vỡ òa nước mắt
giật mình tỉnh dậy -
mừng vui quá vì mình vẫn mải yêu.
chớp mắt mải yêu là quên hết.
đã bảo là thôi không viết nữa, nhưng vui mỗi mình mình chẳng biết nói cho ai.
hồ xúc cảm vẩn đục những mùa mưa,
chẳng còn biết mình nghĩ gì đây nữa. thôi biết thế đang yêu là thích rồi, chẳng biết còn buồn để giấu đi không. thôi biết thế đang yêu là sướng rồi, chẳng phải ai cũng được buồn như thế.
chắc vẫn dìm mình trong hoan lạc hôm qua,
kể, rồi sống lại những ngày đầu tiên đã có -
ôm, hôn, xiết tay nhau
xiết chặt quá vỡ òa nước mắt
giật mình tỉnh dậy -
mừng vui quá vì mình vẫn mải yêu.
Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012
-
Cứ nghĩ yêu là dễ lắm. Cứ đâm đầu vào mà yêu thế là xong. Ai mà biết được nó lại khó thế này. Phức tạp quá mà đầu óc mình thì đơn giản. Ai mà biết được là không phải chỉ biết yêu thôi là đủ. Ngậm miệng mở miệng. Nhắm mắt mở mắt. Cứ tưởng mịn thành gỗ đá từ lâu rồi nhưng có khi vẫn chưa đủ.
Bao giờ thì anh (sẽ) chủ động nói chuyện với em trước? Không bao giờ. Nhưng điều đấy chẳng quan trọng vì em hết tự trọng từ lâu rồi và rất dễ nhớ anh.
em chẳng biết phải viết gì ở cái blogspot này nữa. Như là một phần nào đấy tromg em chết rồi và nó cũng chết theo em. Có thể thế hoặc đấy chỉ là lý do con thực ra em cạn chữ rồi. Mỗi lần bắt đầu viết gì là em chỉ nghĩ đến việc anh sẽ nghĩ gì sẽ xử sự khi nào sau khi đọc rồi chả biết mình nghĩ gì nữa. Có lẽ lần trước khi xoá blog này đi là em để nó chết rồi, giữ nó lại cũng chỉ vì không muốn đánh mất những gì em đã viết và cảm nhận năm 2008. Giữ lại cũng nên chỉ để mà đọc thôi chứ không phải để thỉnh thoảng dùng nước mắt để pha loãng nó ra. Vì em không còn là em của 2008. Vì em giờ muốn một cuộc sống bình thường chứ không phải một cuộc sống luôn luôn chờ đợi rình rập những đỉnh điểm của cảm xúc bất kể là vui hay buồn. Mà thực lònh mà nói thì khi ấy lấy đâu ra vui, cứ lấy cái buồn vô cùng buồn không thể buồn hơn đấy làm niềm vui duy nhất. Nhưng giờ em muốn một cuộc sống đơn giản và đáng lẽ ra điều đó phải dễ dành hơn chứ. Nhưng chắc lớn lên rồi người ta mới thấy càng mong ước điều đơn giản thì quá trình có được nó càng khó khăn. Có lẽ vì nó đòi hỏi một trạng thái cân bằng kéo dài, chứ để đánh mất mình trong lệch lạc của cảm xúc thì bỗng nhiên chẳng khó. Nhưng em chưa đủ lớn để hiểu cái cuộc sống đơn giản mà em muốn thực sự khó khăn đến thế nào mới có được. Em sẽ phải đánh mất những gì, cho đi bao nhiêu. Vì em chẳng thấy mình có gì để mất. Em thích sống một cuộc sống luẩn quẩn kể cả nếu em chỉ lủi thủi một mình hầu hết thời gian để đánh đổi cho cảm giác an toàn không phải đối mặt với những sự mất thăng bằng. Thế nên em xin anh hãy để yên nếu em nói em muốn một mình, rằng em thà không có bạn còn hơn phải giải thích hay cãi vã với anh vì em thực sự muốn thế. Em sẽ không giải thích điều này với những người đã từ là bạn em vì em không mong và không cần họ phải hiểu. Nhưng ít ra em mong anh sẽ hiểu và tôn trọng mong muốn của em. Thế.
Còn về nghệ thuật, em tự thấy mình không còn khả năng sáng tác nữa cho dù nó là ngôn ngữ hay hội hoạ nên em sẽ không nuôi ước mơ làm nghệ sỹ nữa. Em không chắc rằng sẽ nói cho bố mẹ điều này vì em không biết bố mẹ sẽ vui hay buồn. Vui vì từ lâu rồi em đã đượ dặn, làm nghệ thuật bất hạnh lắm- nhất là tromg chuyện tình cảm. Giờ thì em cũng phần nào hiểu rồi, và bớt lo về nó. Buồn vì mẹ luôn nghĩ em là một đứa đặc biệt, có một tố chất nào đấy phi thường. Gọi em là nhà văn, nhà thơ, hoạ sỹ. Nhưng em không còn là như thế nữa, và em chẳng biết phải giải thích điều ấy thế nào. Em giờ chỉ muốn làm một nghề gì đấy tầm thường không quá cứng nhắc, rồi làm vợ, làm mẹ. Thế thôi.
Tê tay rồi không viết nữa. Chẳng hiểu người ta viết tiểu thuyết trên điện thoại kiểu gì.
Bao giờ thì anh (sẽ) chủ động nói chuyện với em trước? Không bao giờ. Nhưng điều đấy chẳng quan trọng vì em hết tự trọng từ lâu rồi và rất dễ nhớ anh.
em chẳng biết phải viết gì ở cái blogspot này nữa. Như là một phần nào đấy tromg em chết rồi và nó cũng chết theo em. Có thể thế hoặc đấy chỉ là lý do con thực ra em cạn chữ rồi. Mỗi lần bắt đầu viết gì là em chỉ nghĩ đến việc anh sẽ nghĩ gì sẽ xử sự khi nào sau khi đọc rồi chả biết mình nghĩ gì nữa. Có lẽ lần trước khi xoá blog này đi là em để nó chết rồi, giữ nó lại cũng chỉ vì không muốn đánh mất những gì em đã viết và cảm nhận năm 2008. Giữ lại cũng nên chỉ để mà đọc thôi chứ không phải để thỉnh thoảng dùng nước mắt để pha loãng nó ra. Vì em không còn là em của 2008. Vì em giờ muốn một cuộc sống bình thường chứ không phải một cuộc sống luôn luôn chờ đợi rình rập những đỉnh điểm của cảm xúc bất kể là vui hay buồn. Mà thực lònh mà nói thì khi ấy lấy đâu ra vui, cứ lấy cái buồn vô cùng buồn không thể buồn hơn đấy làm niềm vui duy nhất. Nhưng giờ em muốn một cuộc sống đơn giản và đáng lẽ ra điều đó phải dễ dành hơn chứ. Nhưng chắc lớn lên rồi người ta mới thấy càng mong ước điều đơn giản thì quá trình có được nó càng khó khăn. Có lẽ vì nó đòi hỏi một trạng thái cân bằng kéo dài, chứ để đánh mất mình trong lệch lạc của cảm xúc thì bỗng nhiên chẳng khó. Nhưng em chưa đủ lớn để hiểu cái cuộc sống đơn giản mà em muốn thực sự khó khăn đến thế nào mới có được. Em sẽ phải đánh mất những gì, cho đi bao nhiêu. Vì em chẳng thấy mình có gì để mất. Em thích sống một cuộc sống luẩn quẩn kể cả nếu em chỉ lủi thủi một mình hầu hết thời gian để đánh đổi cho cảm giác an toàn không phải đối mặt với những sự mất thăng bằng. Thế nên em xin anh hãy để yên nếu em nói em muốn một mình, rằng em thà không có bạn còn hơn phải giải thích hay cãi vã với anh vì em thực sự muốn thế. Em sẽ không giải thích điều này với những người đã từ là bạn em vì em không mong và không cần họ phải hiểu. Nhưng ít ra em mong anh sẽ hiểu và tôn trọng mong muốn của em. Thế.
Còn về nghệ thuật, em tự thấy mình không còn khả năng sáng tác nữa cho dù nó là ngôn ngữ hay hội hoạ nên em sẽ không nuôi ước mơ làm nghệ sỹ nữa. Em không chắc rằng sẽ nói cho bố mẹ điều này vì em không biết bố mẹ sẽ vui hay buồn. Vui vì từ lâu rồi em đã đượ dặn, làm nghệ thuật bất hạnh lắm- nhất là tromg chuyện tình cảm. Giờ thì em cũng phần nào hiểu rồi, và bớt lo về nó. Buồn vì mẹ luôn nghĩ em là một đứa đặc biệt, có một tố chất nào đấy phi thường. Gọi em là nhà văn, nhà thơ, hoạ sỹ. Nhưng em không còn là như thế nữa, và em chẳng biết phải giải thích điều ấy thế nào. Em giờ chỉ muốn làm một nghề gì đấy tầm thường không quá cứng nhắc, rồi làm vợ, làm mẹ. Thế thôi.
Tê tay rồi không viết nữa. Chẳng hiểu người ta viết tiểu thuyết trên điện thoại kiểu gì.
Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012
“I wanted to have a good relationship. One that’s romantic and dramatic, like in the movies. But I finally became a woman at 17 and learned that men aren’t really that simple.”
-ai yazawa
and to wonder why i was so in love with a comic.
Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012
Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012
Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012
những từ nói ra nghe rất đẹp
con thạch thùng
nho nhỏ
quả mơ
rừng thông
dài
nhỏ xuống
bàn tay
phập phồng
bay
đầu gối
dòng kẻ
người tình
-
có phải em được anh thuần hóa không? từ khi thuần hóa, em chẳng còn gì để nói. em hết cái để nói thì anh nghe gì? có phải anh bây giờ quá gần gũi không còn là người tình của em nữa. là người tình, phải có cái gì không an toàn, không chắc chắn. không là người tình, em không còn thơ để viết nữa, anh đọc gì? không là người tình, em không còn toan để vẽ nữa, anh xem gì? không là người tình, em không còn nốt để hát nữa, anh nghe gì? không là người tình, em không còn mây để đặt chân lên nữa, anh yêu gì?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)